Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 637 : Hạo Thiên Các Chủ

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


Trước khi rời đi, Diệt Nhật ý chí đã hữu ý nhắc nhở Vân Chính Thiên một điều, hiện Hải Thần Đảo bên trên ngoại trừ Vân Chính Thiên, Tiên Dao Tử hai người ra ra thì còn một người thứ ba nữa. Người này dựa theo Diệt Nhật ý chí miêu tả mà nói, hắn là một cái người điên rất thích đánh nhau, thậm chí còn có thể làm Vân Chính Thiên bị thương nữa, căn dặn hắn hết sức cẩn thận, không cần điên với người điên làm gì.



Vân Chính Thiên bên ngoài giống như nghe tai này lọt tai kia, nhưng kì thực hắn khả năng ghi nhớ đã vô cùng thâm hậu. Cho nên trước mắt vừa gặp được một người thật, không phải giống như mấy vị các chủ hình thái ý chí năng lượng, Vân Chính Thiên lập tức đoán ra kia chính là ‘người điên’ mà Diệt Nhật ý chí đã nhắc đến.



Lấy Vân Chính Thiên tu vi hiện tại cũng không ngại cùng đối phương giao thủ qua lại, đánh không lại thì có thể chạy đấy. Với lại, thế gian này người có năng lực làm hắn bị thương đã đếm không quá năm đầu ngón tay rồi a. Bất quá hiện tại trân quý cũng như thiếu thốn nhất với Vân Chính Thiên chính là thời gian, cho nên hắn cũng tự nhiên muốn tránh đi những rắc rối không cần thiết. Vì lẽ đó, Vân Chính Thiên điều chỉnh hô hấp chậm lại, khẽ nhấc chân ngược về phía sau, lộ ra ý muốn quay đầu lại lảng tránh con đường phía trước.



Nương lúc Vân Chính Thiên còn chưa kịp xoay người rời đi, đang dựa vào tảng đá im phăng phắc người dường như cảm nhận được sự hiện hữu của Vân Chính Thiên, bên dưới đầu tóc rũ rượi che lấp đi khuôn mặt kia, ‘người điên’ bỗng nhiên mở to hai mắt, bật cười thành tiếng nói: “Huynh đệ, ngươi cũng nghĩ thành Thần sao?”



Thình lình nghe được một câu này, Vân Chính Thiên sắc mặt khẽ biến. Nguyên lai vừa nãy hắn thực hiện lui lại hành động là đã tận lực thu liễm toàn bộ mọi thứ kể cả hơi thở của mình, vậy mà vẫn bị đối phương phát hiện ra. Chẳng lẽ nói ‘người điên’ này tinh thần lực so với Vân Chính Thiên không thua kém chút nào sao.



Từ đâu xuất hiện một vị tuyệt thế cường giả đến như vậy. Hơn nữa hắn còn tiêu hao hai mươi năm thời gian ở trên Hải Thần Đảo tu luyện, điên cuồng tới mức được mấy vị các chủ gán cho cái biệt danh ‘người điên’ kia. Phải biết Vân Chính Thiên tinh thần lực đã là Thần Nguyên Cảnh trình tự, ngoại trừ Huyết Đế, Ám Thiên Tà Đế cùng Đế Thiên ra đã không còn ai có thể sánh bằng, vậy mà trước mắt đột nhiên xuất hiện một vị say rượu ‘người điên’ cũng lộ ra như thế cường đại tinh thần lực, lệnh Vân Chính Thiên tâm tình cẩn trọng đứng lên.



Vân Chính Thiên vẻ mặt biểu lộ vẻ cười khổ bên ngoài nhưng trong lòng lại thầm mắng to, hắn lễ phép đáp: “Thứ lỗi tại hạ không biết đã quấy rầy huynh đệ ngươi giấc nghỉ ngơi, ta chuẩn bị rời đi đây.”



“Đứng lại một chút.” Say rượu ‘người điên’ lại cất giọng truy hỏi: “Huynh đệ, ngươi có mặt ở chỗ này, chính là cũng nghĩ thành Thần sao?”



Vân Chính Thiên nhe răng cười đáp: “Phàm là hồn sư tu luyện ai cũng muốn có một ngày đi tới cấp bậc kia. Không sai, tại hạ có mặt ở Hải Thần Đảo giờ khắc này, cũng hy vọng có thể tìm được thành thần chi lộ.”



“Ha ha ha, tìm kiếm thành thần chi lộ sao?” ‘Người điên’ bỗng nhiên cười như điên như dại, hắn điệu bộ hết sức vất vả mới có thể đứng lên, một tay chống vào tảng đá để không bị ngã, một tay quải bầu rượu lớn, quần áo lôi thôi lết thết, tóc tai bết bết rũ rượi không xem vừa vào đâu. Trên gương mặt lem luốc kia, ‘người điên’ hai mắt trừng trừng liếc nhìn Vân Chính Thiên từ trên xuống dưới.



“Một cái anh tuấn tiểu huynh đệ. Nào lại đây, chúng ta gặp nhau xem như có duyên, cùng ta uống chút rượu đi.” Say rượu ‘người điên’ thanh âm khàn khàn nói.



Vân Chính Thiên mắt lộ tinh quang, uyển chuyển cự tuyệt: “Các hạ thứ lỗi, ta còn có việc cần làm, hẹn khi khác đi.”



Hắn vừa dứt lời cũng dứt khoát thoái lui về phía sau.




“Là hắn sao?” Hạo Thiên ý chí giật mình, vội vàng liếc nhìn từ trên xuống dưới Vân Chính Thiên.



Vân Chính Thiên hiện tại cũng đã quen thuộc cử chỉ này của mọi người, bất quá trong lòng vẫn có chút buồn bực bởi vì bọn hắn nhìn mình giống như đang xem hàng hóa vậy.



“Tiểu tử. Ngươi sức mạnh tràn trề, ngũ quan dễ nhìn, vóc dáng khỏe mạnh. Được, ta quyết định đối với ngươi truyền thụ toàn bộ tuyệt học cả đời ta. Bất quá sau đó ngươi phải thay ta sáng tạo kỳ tích.” Hạo Thiên ý chí gật đầu hài lòng nói.



Vân Chính Thiên nhíu mày: “Là loại nào kỳ tích?”



Hạo Thiên ý chí tự hào mà nói: “Siêu việt đấu khải, chế tạo thần trang a.”



“Thần trang sao?” Vân Chính Thiên khóe miệng co giật.



Hắn là tay ngang xọc vô, ngay cả nhất tự đấu khải cũng chưa chế tạo lần nào, vậy mà Hạo Thiên ý chí đặt kỳ vọng hắn có thể làm ra thần trang, cái này không phải có hơi khoa trương hay sao.



Chính vào lúc này, từ trên cao đột nhiên truyền xuống một đạo hùng hồn âm thanh: “Tiểu huynh đệ, chúng ta chiến đấu còn chưa chấm dứt. Mấy lão già kia tránh ra hết cho ta.”



Chính là tên ‘người điên’ kia, hắn lúc này nhảy cao mấy chục mét, trên tay nắm theo một thanh hắc sắc cự chuy, khí thế bạo ngược, hung uy bộc phát giết thẳng về hướng Vân Chính Thiên.



Vân Chính Thiên nhìn một lượt ba vị các chủ ý chí, vẻ mặt cười khổ: “Xin lỗi, để hắn theo dấu tới được đây rồi. Các vị lui ra một chút, để ta đi đối phó hắn.”



Ngay vào lúc Vân Chính Thiên chuẩn bị động thủ, thì Hạo Thiên ý chí đột nhiên bay thẳng lên trời cao, giáp mặt với ‘người điên’ vung xuống một búa.



“Tiền bối?” Vân Chính Thiên sợ ngây cả người, thế nhừng lập tức sau đó hắn nhìn thấy, nguyên bản lượn lờ ở trên đầu Hạo Thiên ý chí hắc sắc chuy kia đột nhiên ngưng thật mấy lần, ngắn ngủi một lần hô hấp sau, cự chuy ngang trời xuất thế, thể hình so với ‘người điên’ cự chuy không chút nào thua kém