Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 639 : Hạo Thiên Đài

Ngày đăng: 12:58 30/04/20


“Được rồi, mau theo ta.” Hạo Thiên ý chí tùy tiện phất tay, sau đó hướng Hải Thần Đảo chỗ sâu bay đi.



Vân Chính Thiên liếc nhìn Đường Tử Hào một cái, cũng nhanh chóng bám theo.



Đường Tử Hào không chút che giấu vẻ mặt vì không được tiếp tục tiến vào Thần Vực mà buồn bã, bất quá hắn trong đầu đã có dự định khác. 



Hải Thần Đảo diện tích khổng lồ, đường đi quanh co, khắp nơi đều có dĩ vãng kiến trúc sụp đổ, ngổn ngang đất đá kết hợp với thảm thực vật um tùm làm cho quang cảnh toát ra mùi vị cổ xưa.



Càng tiến tới gần Tà Ác Chi Thụ, Vân Chính Thiên cảm nhận được ma hạch trong cơ thể mình có dấu hiệu cực hạn áp súc, nếu lấy hắn chỉnh thể thực lực trước đây tuyệt đối không thể bình ổn ma hạch không tiến vào bạo động được, thế nhưng bước vào Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực, hắn có thể dễ dàng làm được điều này. Hơn nữa, kể từ khi tiến vào Sử Lai Khắc, bước chân lên Hải Thần Đảo, lại biết được Thần Vực tồn tại sau, Vân Chính Thiên thủy chung tồn tại một loại dự cảm.



Hắn có thể cảm thấy bản thân mình tiền cảnh rộng rãi, không nói về hồn lực tu vi vẫn chưa đạt tới đỉnh phong, thì Thần Nguyên Cảnh tinh thần lực có lẽ vẫn chưa phải cảnh giới cuối cùng.



Lúc nãy hắn có thể nhìn thấy được sinh mệnh năng lượng của mỗi vị ý chí ngưng tụ thành một loại đồ vật hình thái, giống như khí lưu một dạng không ngừng lan tỏa ra bên ngoài. Đây là ý vị như thế nào, tinh thần lực của con người có thể nhìn được khí số của người khác hay sao. Hoặc có thể nói tinh thần lực của Vân Chính Thiên lại có đột phá, bất quá cảm giác vẫn không có rõ ràng như vậy.



Hết thảy chỉ là tự bản thân Vân Chính Thiên phán đoán mà thôi, không biết thực hư như thế nào. Lát sau quay đầu hỏi thămg Diệt Nhật ý chí một chút mới được.



Hạo Thiên ý chí dẫn theo Vân Chính Thiên và Đường Tử Hào tới một cái vách đá, hắn đứng ở trước mặt vách đá, trong miệng ngâm xướng cái gì đó, tức thì trên vách đá tách mở ra một cái thông đạo.



“Vào thôi.” Hạo Thiên ý chí ngữ điệu nhàn nhạt, dẫn đầu xông tới.



Thông đạo thể tích khá nhỏ, tối om, lại sâu hun hút. Phía cuối thông đạo thế mà lại có một cái hang động thật lớn, tràn ngập kim loại mùi vị xộc vào tới mũi.
Đường Tử Hào đầu óc quả thực không bình thường, lúc tỉnh lúc mê, phải chăng là do tiến vào Thần Vực gặp phải sự cố mà lưu lại di chứng hay sao. Cũng nhờ vậy mà may mắn vực dậy được tinh thần của hắn, nếu không một lát chế tác đấu khải sẽ gặp phải không hay ho sự tình cũng không chừng.



Hạo Thiên ý chí ngược lại lạnh nhạt: “Làm được không đó, hay là đem hai đứa nó tới đây cho ta chỉ dạy đi, ta sợ bọn nó bị ngươi làm hư người.”



Vân Chính Thiên quát lớn: “Tiền bối!”



“Hắc hắc, ta chỉ đùa thôi mà, làm gì dữ vậy.” Hạo Thiên ý chí cười lớn, sau đó thẳng thừng bay đến một bên góc hang. Hắn khẽ thổi nhẹ một cái, tức thì trên vách hang động phát ra ánh sáng lân quang, nhất thời làm cho hang động tối tăm sáng tỏ.



“Được rồi, thời gian không còn nhiều, tiến hành thôi, dựa theo phân phó trước đó mà làm.” Hạo Thiên ý chí nói.



“Tiểu nhi, ngươi vào trong khi lấy ra hợp kim đi, tất cả đều đã được ta tinh luyện tới cực phẩm, bất quá vẫn chưa tiến hành sáng linh. Đường Tử Hào, cho ta thấy ngươi không phải kẻ vô dụng đi, chứng minh ngươi chính là gần nhất một đời thiên tài Thần Tượng, là người ta có thể đặt hy vọng trùng chấn tông môn đi.”



Đường Tử Hào hào khí như mây: “Tin tưởng ta.”



Hạo Thiên ý chí quay sang Vân Chính Thiên nhắc nhở: “Khắc họa hạch tâm pháp trận tuy là công đoạn cuối cùng. Kỳ thực rèn đúc hợp kim lại là công đoạn quan trọng nhất, ngươi đứng ở đây, tùy thời giúp đỡ Tử Hào hắn.”



Vân Chính Thiên gật đầu: “Giao cho ta.”



Hạo Thiên ý chí lúc này ngửa đầu lên trời, thanh âm trầm thấp tự nói: “Ta muốn nhân lúc cuối đời, có thể để lại cho thế gian một cái chưa từng xuất hiện kiệt tác. Cảm tạ hết thảy đã cho ta cơ hội thứ hai, lần này ta sẽ nắm chắc, tuyệt đối không bỏ qua.”