Kiến Tập Ngự Y

Chương 3 :

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Lúc lâm triều, những cựu thần hôm qua chống đối Niếp Kì đều quỳ trước điện thỉnh tội, từ trong tay tiếp nhận năm tấu chương tự nhận lỗi, Niếp Kì cười lạnh.



Y từ đầu đã biết tin, hôm qua mấy người kia đến Loan Hòa cung hướng phụ vương xin lỗi, xem ra kế lấy lui làm tiến này là do phụ vương chỉ bảo, nhìn vẻ mặt bọn họ hoảng mà không loạn, tựa hồ ỷ bản thân làm việc nhiều năm, chính mình tất sẽ giữ lại.



Nếu phụ vương đã đem quân cờ lên cửa miệng cho y ăn, y lại có thể nào phớt lờ hảo ý?- “Chuẩn”- Niếp Kì thản nhiên nói, rồi đem tấu chương ném sang một bên.



Dẫu có hữu dụng, nhưng nếu không nghe lời, thì cũng không cần phải lưu lại.



Chúng quan vẻ mặt khiếp sợ, Niếp Kì phất tay áo hướng xuống, để thấy rõ phía sau tân hoàng đế nhân hậu ẩn nấp một thứ khí phách, liền làm cho không ai dám lên lớp khuyên can việc tuyển phi, làm cho y nhất thời trốn tránh được việc đại hôn phiền phức.



Ai ngờ phiền não mới lại đến.



Cái tốt thường đến trước, đêm dài vừa đến, Phó Thiên Thường sẽ tự động chạy tới hạ châm cho y, thuận tiện ở lại giường không đi, Niếp Kì thấy hắn chỉ tuỳ hứng mà không chút nề hà, đành phải dặn dò Tiểu Ngũ cẩn thận lời nói.



Y đối với việc bản thân mang tiếng xấu là yêu thích nam nhân cũng không quan tâm, chỉ sợ có người sẽ hướng phụ vương buông lời dèm pha, khi đó tiểu dược quan bị phán cái tội náo loạn nội cung, y mới thực lo lắng.



Hết lần này đến lần khác Phó Thiên Thường tản mạn đến cực điềm, dù y duyệt tấu chương đến đêm khuya mới trở về, cũng sẽ phát hiện hắn ngông nghênh ngủ ở long sàn, nghiễm nhiên đem nơi này biến thành địa bàn của hắn.



Niếp Kì mỗi lần hỏi hắn thuật kim (châm), đều bị hắn nói quanh co tới lui quá khứ, rốt cuộc có một đêm, Niếp Kì nhịn không được nói: “Đầu của ta đã hết đau, không nên xuống châm nữa đi? Hơn nữa, ta có thể tự tới chỗ ngươi để hạ châm, không cần ngươi nhọc lòng mỗi đêm đều tới đây…..”



Nói còn chưa dứt lời, đã bị Phó Thiên Thường trừng to đôi mắt thanh tú.



Người này thực không biết tốt xấu, toàn bộ độc trên người hắn đều đã được giải trừ, nếu không có chính mình hạ châm, chứng đau đầu làm sao hết?



Nếu không phải y thường xuyên tới giúp mình phân dược, mình cũng không rảnh mỗi đêm chạy tới đây gây sức ép.



“Ngươi nghĩ ta mỗi đêm muốn chạy tới đây sao? Còn không phải là muốn ngủ trên long sàn? Toàn bộ nội cung, giường ngủ của ngươi là thoải mái nhất, nếu ngươi ở trong phòng ta cũng làm một cái tương tự, ta cũng sẽ không chạy đến nơi này làm chướng mắt ngươi.”



Nụ cười bất ngờ cứng lại, Niếp Kì hỏi nhưng nhất thời lại không tìm ra cách ứng đối.



Y cũng không thích nghe những từ nịnh nọt a dua, nhưng tiểu dược quan cũng không cần nói trực tiếp vậy đi, chẳng lẽ y đường đường là Vĩnh Thặng hoàng đế là không quan trọng bằng một cái giường?Không ngoài sở liệu của Niếp Kì, chuyện Phó Thiên Thường rất nhanh rơi vào tai của Niếp Tiêu, bất quá, khi Niếp Tiêu còn chưa làm lớn chuyện này, chỉ cần bảo hắn cẩn ngôn thận hành (lời nói việc làm đều phải cẩn thận), thì sẽ không bị người khác nói xấu.



Trực giác nói cho y biết, phụ vương và Phó Thiên Thường chắc chắn là có quen biết, Niếp Kì tâm cảm thấy kì quái, nhưng chưa muốn hỏi nhiều, chỉ cần phụ vương không làm khó dễ tên tiểu dược quan kia, y cũng vui vẻ tiếp nhận, tất sẽ không sinh nhiều chuyện.



Ngày đó lâm triều một chút, Niếp Kì liền vội vàng đi vào kho thuốc, bình thường ở hậu viện, Phó Thiên Thường không phân dược thì chính là ngủ gà ngủ gật, quả nhiên, khi đến kho thuốc, liền nhìn thấy hắn ở trên cao đang dựa vào thang, ngủ say.



“Thiên Thường!”



Không ngoài dự đoán đã thấy Phó Thiên Thường từ trên trượt xuống, Niếp Kì đối với tình cảnh này ngại ngùng nhìn, thối lui về sau, buồn cười khi hắn té ngã ngay trước mặt mình.



“Tiểu Kì, ta đã cảnh cáo ngươi nhiều lần, không cần canh lúc ta ngủ liền kêu to.”



Phó Thiên Thường từ mặt đất đứng lên, hổn hển nói.



Dù sao ngươi ngã cũng không xấu.



Sớm biết Phó Thiên Thường không phải là một dược quan bình thường, Niếp Kì cũng không giống lần đầu thấy hắn ngã xuống mà lo lắng, bất quá cũng không muốn vạch trần, chỉ nói: “Ta có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”



“Chuyện gì nha?”



Bị đôi mắt xinh đẹp của Phó Thiên Thường nhìn chằm chằm, Niếp Kì có chút không tự nhiên, do dự một chút, hỏi: “Ngươi có hay không một loại dược……”



Thấy mặt Niếp Kì hơi hơi đỏ lên, muốn nói lại thôi, Phó Thiên Thường đôi mắt nhất thời trong trẻo vô cùng, vui vẻ liên tục gật đầu, nói: “Có có có, đi theo ta!”.



Niếp Kì chẳng biết tại sao bị Phó Thiên Thường kéo đến bên cạnh kho sách thuốc, lại nhìn hắn hưng phấn bùm một phát bay vọt đến nơi khác như một chú mèo con.



“Ở chỗ này chờ ta, ta lập tức đem thứ ngươi muốn đến.”



Di, tiểu dược quan làm sao biết y muốn thứ dược gì? Bọn họ còn chưa đạt tới trình độ tâm linh tương thông đi
“Úc, nói vậy, trẫm thật có nơi tốt đi, không biết ngươi có hứng thú?”



Niếp Tiêu khẽ dùng nắp ly trà gạt lá trà, thưởng thức trà, thản nhiên nói.



Phó Thiên Thường ánh mắt miết hướng Niếp Tiêu, thấy hắn hai mắt sáng ngời, có ý mong đợi, não lập tức biết đây là cái bẫy. Nếu Tiểu Kì đúng là tiểu hồ ly, thì vị thái thượng hoàng này tuyệt đối là cáo già, nửa đêm nửa hôm, nếu không phải đại sự, hắn cớ gì bỏ qua đêm xuân đẹp đẽ mà gọi mình tới, hỏi cái gì cảm giác kiến tập? Lễ hiền hạ thổ (cụm từ này mình cũng không hiểu) tựa hồ đã chọn sai thời gian nga.



Vì thế, cũng từ từ thưởng thức trà, đánh Thái Cực.



“Xin bệ hạ giải thích rõ”.



Niếp Tiêu chỉ mỉm cười.



“Chính là việc nhỏ, bất quá, nếu thành công, trẫm nhận lời ngươi, phong cho người làm tam phẩm ngự y thái y viện, sau này kho thuốc Vĩnh Thặng toàn bộ dược cho người tùy ý lấy xài, như thế nào?”



Phó Thiên Thường đôi con ngươi đồng loạt sáng lên.



Cái tam phẩm thái y viện kia hắn không hề để tâm, bất quá cả kho thuốc có thể tùy ý lấy dùng có lực hấp dẫn lớn đối với hắn, hắn có thể mang theo dược liệu nhưng cũng chỉ có giới hạn, còn gì có thể so với việc hắn có thể tùy nơi tùy chỗ tùy ý lấy dược sướng tay? Vì coi dược như bảo bối cục cưng, Phó Thiên Thường quyết định đem chính mình bán đi.



“Nói đi, chuyện gì?”- Hắn khảng khái hỏi.



Niếp Tiêu cho nhóm nội thị hầu hạ bên cạnh lui xuống, buông tách trà, nói: “Việc này đối với ngươi mà nói rất đơn giản, Lân nhi của trẫm có việc phải xuất cung, giang hồ hiểm ác, trẫm muốn ngươi hộ tống hắn trở về bình an.”



Thì ra đơn giản vậy? Tuy nói rằng hắn không hiểu chuyện làm thị vệ cho hoàng tử, hiếm khi kẻ trên lại chịu nhân nhựơng kẻ dưới, hơn nữa đây cũng không phải là việc khó, ngẫm lại chính mình vẫn có lợi, vì thế Phó Thiên Thường nói: “Bệ hạ đã tin tưởng, ta chính là, chính là không biết vị hoàng tử nào làm cho ngài lo lắng như thế?”



“Chính là trưởng tử của trẫm, đương kim Thánh Thượng..”



“Úc…..ha”



Phó Thiên Thường lên tiếng trả lời, sau cảm thấy có chút không đúng.



Thánh Thượng? Không phải hắn quen biết Thánh Thượng kia sao?Thấy Phó Thiên Thường miệng ngậm trà đột nhiên cứng đờ gương mặt, Niếp Tiêu trên mặt hiện ra một tia cười giảo hoạt.



“Thì ra ngươi không biết, gần đây ngươi và Tiểu Kì quan hệ tốt đến cùng giường cùng gối, trẫm còn tưởng rằng hắn tất sẽ không giấu diếm ngươi đi.”



Phốc….



Hớp trà kia rốt cuộc không nhịn được, toàn bộ phun ra.



Niếp Kì, ngươi là đồ ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Nếu có thể dùng tâm mà gửi đi lời mắng chửi, tin rằng Niếp Kì giờ phút này sẽ cảm nhận được Phó Thiên Thường đối với y vô cùng nhung nhớ, bởi vì kiến tập ngự y nhanh chóng biến thành kiến tập thị vệ, nếu biết về sau phải dính theo chức danh này, Phó Thiên Thường tuyệt sẽ không đối với Niếp Kì ân cần chăm sóc đến vậy.



Giờ đây Phó Thiên Thường đang ngồi nghỉ ngơi ở một tửu quán ven đường, cơm vẫn chưa dọn lên, vì thế hắn thực sự nhàm chán chống cằm nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh.



Hắn chính là đang thẳng hướng phương bắc mà đi, theo lý thuyết, đáng ra sớm đã đuổi kịp Niếp Kì, nhưng theo đường này, lại không thể dò ra hành tung của y, điều này làm cho Phó Thiên Thường cảm thấy kì quái lại có chút lo lắng.



Niếp Tiêu vẫn không nói với hắn mục đích thực sự việc Niếp Kì ra khỏi cung, chỉ bắt hắn đi đến biên thuỳ phía Đông Bắc ngoài huyện Mộ Chiêu, Phó Thiên Thường cũng không hỏi nhiều, dù sao khi gặp Niếp Kì, y chắc chắn sẽ tự động nói rõ với mình.



Tiểu nhị đem đồ ăn bưng lên, Phó Thiên Thường Chính là đang hưng phấn ăn uống thì chợt thấy từ cửa có người tiến vào.



Chính là Niếp Kì một thân vận bạch y đạm bạc, ngay lúc y mang trên vai bao y phục đi vào quầy tiền, Phó Thiên Thường đồ ăn trong miệng thiếu chút nữa là phun hết ra.



Người này học ở đâu ra thuật dịch dung? Quả thật là giết người không đền mạng, lông mày xếch lên cao, phía dưới râu lởm chởm, hắn dù gì cũng là vua một nước, tại sao ngay cả chiếc mặt nạ tốt một chút cũng không mua nổi, lộng trương keo kiệt như vậy đến kẻ bán mặt nạ cũng có thể giả danh lừa bịp.



Quan trọng chính là—Niếp Kì hình tượng nho nhã cùng với kẻ hung thần ác sát hạng hai một chút cũng không giống, hắn dịch dung chẳng qua chỉ muốn già dặn thành thục, nhưng chỉ có bộ dáng tam lũ thanh tu (hình như là râu tóc nhẵn nhụi) kia mới giống nguỵ quân tử thôi.



Phó Thiên Thường thưởng thức thức ăn thêm một chút, thấy Niếp Kì mua của tiểu nhị vài cái bánh mì rồi đi ra ngoài, hắn liền trả tiền cơm vội vã đuổi theo.



Hoàn đệ tam chương