Kiến Tập Ngự Y

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:38 19/04/20


Xung quanh bốn phía đều là cây lớn núi cao, một mảnh trời mênh mông bát ngát, bọn họ bị dòng nước xiết cuốn trôi thật xa, hao tốn không ít thời gian để quay về.



Gió lạnh phất từng cơn, Phó Thiên thường chợt rùng mình một cái, quần áo bị nước băng thấm ướt ép sát vào người, lạnh đến nói không nên lời, lại nhìn Niếp Kì, y có vẻ như so với chính mình cũng không khá hơn bao nhiêu.



“Cả vùng này trời đất đều là băng tuyết, nếu chúng ta không đồng tâm hiệp lực thì chỉ có đường chết thôi! Ngươi chắc cũng không cam lòng bị đông chết?”



Niếp Kì thần trí nửa mê nửa tỉnh, nhưng năng lực phán đoán của y vẫn chưa giảm xuống, thấy tình cảnh trước mắt thì bản thân cũng tự hiểu rõ Phó Thiên Thường không hề hù dọa.



Phó Thiên Thường dìu Niếp Kì đứng lên, nắm chặt tay y đi về phía trước, miệng than thở: “Đều là ngươi nóng vội gây ra tai họa, nơi này là ngày hay đêm, đến cả mặt trăng cũng không có, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”- Hai tay cũng nắm chặt, nhìn từ ngoài vào như đang đỡ lẫn nhau, trên thực tế Phó Thiên Thường chính là đang đặt tay trên mạch của y, chỉ sợ y không khống chế được lại dậy lên sát khí, cũng may, Niếp Kì không có chút phản kháng.



Ban đêm trời lạnh hơn, vạt áo ẩm ướt đã bắt đầu đóng băng, trên người hai người đều đang bị thương, chỉ cần đi xa một chút sẽ thở hổn hển đến kiệt sức, may mắn thay, từ xa thấy có một ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng núi, Phó Thiên Thường mừng rỡ, vội lôi Niếp Kì đi đến, xem ra nơi này là nơi nghỉ chân của sơn nhân, mùa này không có người ở, bất quá bên trong củi lửa cây cỏ đều có đầy đủ.



Thiên Thường đem củi ra nhóm lửa, cởi quần áo khoát lên cây gỗ quay, nếu không vì lo lắng việc tháo mặt nạ xuống sẽ gây nhiều phiền toái không cần thiết về sau, hắn thật sự cũng muốn gỡ nó xuống, mặt nạ lạnh lẽo mang trên mặt, thật không thoải mái.



Niếp Kì nhìn hắn, vẻ mặt đề phòng.



Người này một chút cũng không giống tiểu hoàng đế bình thường nho nhã, gương mặt âm lãnh như băng, ánh mắt lại hàm chứa tia hung hăng, chính là bộ dáng của một sát thủ.



Phó Thiên Thường tức giận nói: “Cởi quần áo ra! Ngươi muốn mặc một thân y phục ẩm ướt qua đêm sao? Tất cả đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì?”



Niếp Kì không lên tiếng, chỉ đem quần áo cởi ra treo lên cái giá, nhìn thấy da thịt trên người y, đôi mắt Phó Thiên Thường lập tức trừng to.



Cốt cách thanh kì, cơ ngực tinh tế, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, chỗ đó thật sự tương phản với vẻ nho nhã thanh tú của y, phía dưới hai chân là một vật cực đại, lúc bình thường đã oai hùng đến vậy, nếu tinh thần hưng phấn, chắc chắn sẽ còn cao hơn.



Nhìn tên kia rồi lại nhìn mình, hai gương mặt đều có điểm giống nhau, đều rất thanh tú, nhưng nếu so sánh hai bên, tức chết đi, cửu ngũ chí tôn thì giỏi lắm sao? Ngay cả nơi đó cũng chí tôn như vậy……



“Lại đây ta giúp ngươi bôi thuốc.”



Tuy rằng hơi khó chịu nhưng lại nhớ Niếp Kì ban nãy đã cứu mình một lần, Phó Thiên Thường quyết định không thèm so đo với hắn nữa, lấy thuốc trị thương từ trong túi ra, cũng may dược được chứa trong bình sứ, chỉ hơi ẩm.



Hắn kéo Niếp Kì đến ngồi cạnh đống lửa, giúp y bôi thuốc, thấy y mặt lộ vẻ hoài nghi liền nói: “Sợ ta hại ngươi sao? Đừng quên ban nãy vì cứu ngươi ta đã bị đánh một chưởng.”



Niếp Kì không cự tuyệt, nhìn hắn bôi thuốc, lẩm bẩm nói: “Ta cũng cứu ngươi một mạng.”



“Vậy hai bên huề nhau, không ai bị thua thiệt, nhớ kĩ, chuyện chúng ta đánh nhau về sau không được nhắc lại.”



Việc chính mình đả thương Niếp Kì tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, nếu không nhất định bị xử trảm.



Bôi thuốc xong xuôi, Phó Thiên Thường liền thấy một cái gì đó bên người Niếp Kì, tò mò liền lấy xem.



“Là cái gì?”



Một bài tử chạm ngọc, trên mặt có khắc lệnh tự (nói chung cái này là lệnh bài), mặt trái làm nổi một hình song long uốn lượn, mặt khác, còn có một bình dược màu trắng.



“Trả lại đây!”- bình dược ngay lập tức bị Niếp Kì đoạt lại, mắt y lộ ra tia sắc lạnh.



“Ngươi quả nhiên muốn đoạn mạch máu của dòng tộc ta, vậy mà còn ở đây làm bộ làm tịch”



“Cái gì? Mạch máu của tộc ngươi cùng cái bình này có quan hệ gì?”



Niếp Kì trước đây dù có nói cho Phó Thiên Thường biết chuyện phá long mạch, nhưng lại chưa đề cập cách phá, cho nên hắn cũng không biết.



Bị hỏi ngược lại, Niếp Kì nhìn bình sứ trong tay, mắt lại lộ vẻ mờ mịt, chỉ cảm thấy thứ này đối với y tựa hồ rất quan trọng, nhưng trong nhất thời không thể nhớ được nó dùng làm gì.



Hình như phải đổ nó vào hồ…..



Đầu bắt đầu hơi đau, đột nhiên cảm giác có một mùi hương lạ lùng lan đến, lời nói của năm nhân đêm đó đột nhiên truyền đến, sát khí bốc lên.



Y chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải giết người này, phải giết hắn! Đầu vai được đắp thuốc trị thương hiện tại đau âm ỉ không thôi, chỉ cảm thấy một mùi hương kì lạ tràn ngập xung quanh, đầu óc bị lấp đầy bởi những ma chú giết người, đôi mắt Niếp Kì lia nhanh đến cạnh dao găm, lặp tức lấy tay chạm vào, rút dao ra khỏi vỏ.



Nhìn thấy Niếp Kì thần sắc kì lạ, Phó Thiên Thường biết ngay là có điều không ổn, vội lách người tránh khỏi đường dao lấy mạng của y, trong lòng thầm mắng mình lắm chuyện.



Niếp Kì ào ào tiến tới, Phó Thiên Thường chỉ có thể né tránh, phòng quá nhỏ và chật hẹp, trong lúc hai người đánh nhau, mấy bình dược bên người hắn đều bị đá bay vào không trung, thuốc bột bị đổ ra, tung mịt mờ bốn phía, Phó Thiên Thường khóc không ra nước mắt, giãy giụa người thoát ra, ý định nhặt mấy bình dược lại.



Rắc rối hết sức, hiện nay chính là cần linh dược trị thương, làm sao có thể cứ như thế mà nhìn nó bị phá hủy.



Vừa định đi ra nhặt lại bình dược, phía sau lưng liền bị Niếp Kì đá một cước thật mạnh, Phó Thiên Thường đau đến mức trước mắt tối sầm lại.



Cái đồ ngụy quân tử vô lương tâm này, hắn ngay cả thương tích của chính mình cũng không quan tâm, chi lo bôi thuốc cho y trước, hiện tại lại bị y lấy oán trả ơn.



Đau đớn kéo đến làm hắn một chút khí lực để phản kháng cũng không có, bị Niếp Kì đạp lên người, thuận thế lại ngồi đè trên ngực, giơ cây sắc bén lên cao dễ dàng đâm xuống.




Phó Thiên Thường lớn lên ở vùng rừng núi, việc hắn am hiểu nhất là đi đường tắt, tuyết lộ đối với hắn không phải việc khó, trên đường còn động tay động chân một chút, hi vọng có thể dẫn những người truy giết bọn hắn theo lối khác, việc này Niếp Kì đương nhiên không biết, hắn cũng lười giải thích.



“Có phải ngươi là hôn quân nên mọi người mới truy giết ngươi?”



Thấy Phó Thiên Thường im lặng, Niếp Kì lại truy hỏi một câu, làm cho Phó Thiên Thường tức đến mức muốn thổ huyết.



“Nhớ kĩ cho ta—người mà bọn họ muốn giết chính là ngươi, bởi vì hôn quân kia là ngươi!”



Phó Thiên Thường vừa dứt lời trong tay đã trống không, dao găm vốn định lấy ra cắt thịt đã bị Niếp Kì đoạt đi, hắn vội vàng tránh, lại bị Niếp Kì nhéo, đè trên mặt đất.



Dao găm sắc lạnh sáng choang, bất quá ánh mắt Niếp Kì cũng lạnh thêm vài phần, vừa nghĩ tới việc bệnh điên của y sắp bộc phát, Phó Thiên Thường chỉ cảm thấy da đầu run lên, cười nói: “Tiểu Kì, là ta nói bậy, ngươi bỏ dao găm xuống trước được không?”



Trong mắt Niếp Kì hiện ra tia hung quang, nhưng lập tức đổi thành không vui: “Ta không thích ngươi gạt ta, ngươi không được phủ nhận thân phận của mình, ta đã nói qua, mặc kệ ngươi là ai ta đều bảo bộ ngươi!”



Hắn nào có phủ nhận thân phận của mình!Ánh mắt lại đảo qua dao găm kia, Phó Thiên Thường quyết định lựa chọn câm miệng, việc khiêu khích Niếp Kì đối với hắn tuyệt đối chỉ có hại.



“Ôi….”- Môi dưới đau nhức chính là do Niếp Kì hung hăng cắn một cái. Phó Thiên Thường bị đau, xoa xoa lên môi, phát hiện đã chảy ra huyết châu, không khỏi kinh sợ tột độ.



“Ngươi biến thái, rõ ràng cắn người, ngô….”



Dao găm bị ném sang một bên, đôi môi ấm áp của Niếp Kì lại chạm vào, một lần nữa cuốn lấy môi của Phó Thiên Thường- “Đây là sự trừng phạt cho việc ngươi lừa dối.”



Đôi môi đang nói liền đưa tới, vừa hôn vừa liếm chỗ Phó Thiên Thường vừa bị cắn, đầu lưỡi cũng tiện thể bắt đầu bá đạo mà bơi trong miệng, làm hắn từ mắng to đến tất cả ngôn từ đều bị chôn vùi trong sự cuồng nhiệt.



Lưỡi bị bị quấn lấy mà cắn mà mút, đừng nói đến việc chửi người, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, Phó Thiên Thường chỉ có thể dùng mũi hừ nhẹ: “Ngươi tên ngụy quân tử này….”



Ở ngoài mặt nho nhã, nhưng thực chất là tên biến thái cuồng sát bừa bãi, lão hoàng đế nhất định là bị vẻ bề ngoài của y lường gạt, mới có thể đem ngôi vị hoàng đế cứ như vậy mà thống khoái truyền cho y.



Né tránh không được những cái âu yếm phóng túng, Niếp Kì lại cho hắn nếm thử hương thơm của đôi môi, chỉ cảm thấy đế phúc của tên này trong nháy mắt đã trướng đại, hai bên da thịt chạm vào nhau, Phó Thiên Thường nhất thời cảm thấy được lập tức muốn trốn chạy.



Tối hôm qua đã hồ đồ một đêm, đêm nay lại tiếp tục, nói không chừng hắn sẽ chết trên núi tuyết này, hắn đâu phải là mèo, không có chín cái mạng để bồi Niếp Kì chơi….



Niếp Kì hôn theo hình dáng môi Phó Ngàn Thường, lại chậm rãi kéo dài theo đường nét ở cổ, thở dốc nói: “Không làm đến cùng, chỉ sờ sờ là được rồi, Thiên Thường, đừng phản kháng được không?”



Phó Thiên Thường sửng sốt, vội đẩy Niếp Kì ra cẩn thận đánh giá, nhưng lại thấy đôi con ngươi của y nhu tình như nước, mới vừa rồi toàn bộ hơi thở như ngừng lại.



“Tiểu Kì, ngươi nhớ mình là ai?”



Đôi môi một lần nữa hôn xuống, cùng với giọng nói nhẹ nhàng nỉ non: “Ta là Niếp Kì, ngươi là Thiên Thường, là kiến tập ngự y của ta…..”



Câu trả lời này làm Phó Thiên Thường vô cùng mừng rỡ, ra sức gật đầu, Niếp Kì nhân cơ hội này cho tay luồn sâu vào quần áo hắn, vuốt ve dục vọng của hắn lại cùng chính y chặt chẽ kề cận, xoa bóp đứng lên.



“Thiên Thường, giúp ta, giúp ta….”



“Uy, ngươi lại trúng xuân dược? Hay là do tích tụ quá lâu mà muốn dùng ta phát tiết?”



Phó Thiên Thường thuận miệng đáp, tay lại cầm vật của Niếp Kì, vật cứng kia trong tay hắn tựa hồ lớn lên không ít, Niếp Kì rên rỉ, chậm rãi di chuyển thân mình, đem vật cứng của hai bên không ngừng cọ xát cọ xát và mơn trớn.



Không gian cốc yên tĩnh, tiếng rên rỉ thở dốc vang lên không ngớt, nhiệt huyết rất nhanh đạt đến cao trào, sau khi phát tiết, Phó Thiên Thường nhìn đám lửa trại bên cạnh không ngừng bùng lên, khóc không ra nước mắt.



Tối hôm qua còn có thể nói là vấn đề của xuân dược, còn đêm nay là do đâu? Chỉ đơn thuần vuốt ve có thể làm y hưng phấn đến thế, chẳng lẽ….



Nhìn trộm nét mặt thỏa mãn của nam nhân bên cạnh, Phó Thiên Thường chợt sởn tóc gáy.



Không, nhất định sẽ không, hắn sẽ không thích nam nhân, nhất là đồ ngụy quân tử này…



Ngày kế tiếp tỉnh lại, Niếp Kì khôi phục lại bộ dáng sát thủ, khuôn mặt ôn hòa ***g thêm sát khí, Phó Thiên Thường đại thất sở mặc, tức giận rống lên: “Tối hôm qua không phải ngươi đã tỉnh táo? Còn gọi tên của ta.”



Niếp Kì tay cầm dao găm, thần sắc thản nhiên: “Nếu không nói vậy, ngươi sẽ không làm theo ta.”



“Niếp Kì, tên hỗn đản này….”



Trong khoảng không vọng ra tiếng rống giận, sau đó là một cái tát hung hăng bay vào đầu Niếp Kì.



Chân mệnh thiên tử thì giỏi lắm sao? Hắn bằng bất cứ giá nào phải đánh tỉnh cái đầu rồng náy trước rồi nói sau.



Có lẽ buổi tối đã quá thỏa mãn, Niếp Kì đã ngầm đồng ý cho Phó Thiên Thường làm càn, lúc xuất phát còn nghĩ tới việc phủ thêm da cừu cho hắn, cử chỉ tựa như cho rằng hắn là vât sở hữu của mình.



Hoàn đệ ngũ chương