Kiếp Hôn Ký

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:34 18/04/20


Phương Đằng không rõ là bị thanh âm gì đánh thức, huấn luyện cảnh giác từ trước tới nay làm cho hắn cho dù đang ngủ say cũng có thể lập tức thanh tỉnh, đây đã là thói quen.



Biệt thự này trước mắt chỉ có hai người, ngoại trừ hắn ra, người bên cạnh vẫn nằm trong lòng hắn ngủ say, như vậy, thanh âm rất nhỏ kia là chuyện gì?



Tuyết Dương khẽ nhíu mày nhăn mi nhưng hô hấp vẫn đều, có lẽ nàng tạm thời sẽ không tỉnh lại, Phương Đằng thơm hạ lên má nàng, nhẹ nhàng rút cánh tay bị nàng ôm chặt ra, lặng lẽ xuống giường.



Ngoài phòng dị thường hắc ám, đêm nay không có ánh trăng, bốn phía có vẻ càng thêm âm mị. Phương Đằng mặc quần vào, cầm lấy vũ khí, dọc theo thang lầu hạ đến lầu một.



Không có đèn, nhưng hắn đối với hắc ám phi thường thích ứng, ban đêm giống nhau có thể thấy rõ sự vật, phòng khách không có ai, hắn liếc mắt một cái liền xác định phòng trong vẫn chưa có gì khác thường.



Tạp!



Lại là cái thanh âm kia, Phương Đằng lần này nghe rất rõ, theo phòng bên phải phía sau truyền đến, hắn cảm giác được một cỗ sát khí.



Có người!



Hắn khẳng định, tuyệt đối không phải miêu cẩu linh tinh, cổ khí thế này là của người vọng lại, nhưng là ai?



Đi chân trần lướt qua phòng, hắn cẩn thận từ cửa trước nhẹ nhàng đến phía sau, rừng cây tùng ở hậu viện không người, chỉ có gió nhẹ lùa qua lá cây vang lên tiếng sàn sạc.



Lúc này, trên phòng lầu ba đột nhiên sáng lên, thanh âm sợ hãi của Tuyết Dương mơ hồ truyền đến.



“Phương Đằng… Phương Đằng, ngươi ở đâu?”



Không xong!



Phương Đằng định đi nhanh trở về phòng, quay người lại liền thấy một bóng người so với hắn nhanh hơn đã tiến vào trong nhà, hiển nhiên người tới mục tiêu không phải hắn, mà là Tuyết Dương!



Hắn kinh hãi xông lên thang lầu, nhưng chưa kịp trở lại phòng thì chợt nghe tiếng Tuyết Dương thét chói tai: “Trịnh Quỳ An!”



Đá văng cửa phòng ra, Trịnh Quỳ An đang cầm súng chỉa vào đầu Tuyết Dương, tay giữ chặt nàng, đứng ở bên giường.



“Ngươi muốn làm gì?” Phương Đằng lạnh lùng hỏi. May mắn Tuyết Dương đã phủ thêm áo của hắn, nếu không nếu như bị Trịnh Quỳ An thấy thân thể nàng, hắn hội sẽ moi mắt của tên kia ra.



“Ta muốn nàng!” Trịnh Quỳ An bỏ lại phụ thân, một mình thoát khỏi cảnh sát đang đuổi bắt, vì muốn tìm được Đỗ Tuyết Dương. Hắn tính mang theo nàng đến nước ngoài đăng ký kết hôn, lại bức nàng đem sở hữu tài sản giao cho hắn đứng tên, từ đó có thể giúp Thiên Hồng cùng với tài chính của hắn ngóc đầu trở lại. Hắn trốn chung quanh, theo lời các phóng viên thì thầm, biết được bọn họ hướng biệt thự nhà họ Phương đi đến, vì thế đi vào nơi này thử thời vận, kết quả là bị hắn tìm được, đôi cẩu nam nữ này thật sự ở ngay bên trong biệt thự. Thật tốt quá! Hắn được cứu rồi!



“Đã quá muộn, nàng là của ta.” Phương Đằng thanh âm không có độ ấm, lãnh liệt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.



“Phải không? Ngươi cho là cùng nàng lên giường mà chưa đăng ký là có thể tính? Ta muốn mang nàng đi, nàng phải gả cho ta.” Trịnh Quỳ An không có hảo ý cười.



“Nằm mơ!” Tuyết Dương hô to.



“Ngươi, xú bà nương này, im lặng cho ta! Ngươi nhiều nhất bất quá là cái kỹ nữ, bị nam nhân này dùng qua thì liền đi theo, đồ dâm phụ không biết xấu hổ!”



“Câm mồm!” Nam nhân này dám mắng nữ nhân của hắn như vậy. Chết tiệt! Hắn không hảo sửa chữa hắn, hắn sẽ không phải họ Phương.
“Uy, trước tiên là về nói chuyện của ta, ngươi đừng quá giới hạn.” Vũ Bộ Vân lên tiếng trước, miễn cho bị chỉnh giống Phương Đằng.



“Yên tâm, ta không nhàn như vậy, nhưng thật ra ta còn nhớ rõ ngươi còn nợ ta ba cái dập đầu.” Đằng Tuấn nháy mắt tinh ranh ra ý muốn bỡn cợt.



“Cái gì?” Vũ Bộ Vân nhất thời cả kinh.



“Là ai nói ta âm hiểm, gian trá, bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng, khó chơi…” Đằng Tuấn đọc làu làu từng câu từng chữ, Vũ Bộ Vân sắc mặt liền tái nhợt.



“Ngươi…” Không có khả năng! Hắn làm sao có thể biết được? Hắn lúc ấy lại không ở đó.



“Ta có bản lĩnh thông thiên, như thế nào? Ngươi là muốn trả phân kỳ, hay là hoàn lại luôn một lần?” Đằng Tuấn thật sự rất thích nhìn bộ dáng hết đường xoay sở của hắn.



“Trời ạ! Kiếm Hi, có phải ngươi nói với hắn hay không? Hay là Đinh Dực? Giang Trừng?” Vũ Bộ Vân kêu oa oa lên.



“Tuyệt không liên quan đến ta.” Đinh Dực, bọn họ ba người đồng thời lên tiếng, nhưng nói lại thì Đằng Tuấn rốt cuộc làm sao biết được? Thật khả nghi!



Phương Đằng không đếm xỉa tới bọn họ, mang ái thê đi đến chiếc xe bảo bối của hắn, nghỉ tuần trăng mật kế tiếp hắn nhất định phải chạy đến tận đường chân trời, rời xa khỏi nhóm Kỳ lân này, để kiếm lấy yên bình, bên tai thanh tĩnh.



“Đi thôi! Máy bay không đợi người.” Hắn hôn Tuyết Dương một cái, đem nàng đẩy mạnh vào trong xe.



“Ngươi thật sự có thể đi sao?” Nàng đã sớm nghe nói Phương thị kiến thiết gần đây bận tối mày tối mặt. Các trưởng lão căn bản là đang cần người.



“Chuyện kết hôn là chuyện lớn nhất cả đời người, đi trước nói sau.” Hắn cũng không muốn bị công sự trói chặt.



“Nhưng Đằng Tuấn nói ngươi chỉ có thể xuất ngoại năm ngày, ngươi lại tính đi Âu Châu…” Rất miễn cưỡng, năm ngày chỉ đủ đáp máy bay qua lại, căn bản đừng nghĩ tới chuyện ngoạn cảnh.



“Ai quản được ta, chờ chúng ta đi rồi, hắn chẳng lẽ hội cứng rắn bức ta trở về?” Hắn cười lạnh. Lần này hắn sẽ nghe lệnh sao, không có cửa đâu!



“Khó nói.” Tuyết Dương tuy rằng mới nhận thức Đằng Tuấn không lâu, nhưng đối hắn khôn khéo cùng lợi hại sớm đã nghe thấy.



“Không cho phép nhắc đến tên tiểu tử kia, đi!” Hắn nói xong ôm nàng thật mạnh vào hôn, xe nghênh ngang rời đi.



--------------



Kết thúc



Phương Đằng tuần trăng mật kết quả là chỉ độ năm ngày!



Nghe nói, hắn cùng Tuyết Dương mới ở Âu Châu -Parisqua một đêm đã bị mạnh mẽ triệu hồi về Hồng Kông, ngay cả tháp sắt lớn củaParistrông thế nào cũng chưa nhìn đến.



Cho nên, Tường Hòa Hội Quán gần đây thường nghe thấy bên trong Ngũ Hành Kỳ Lân có người mắng:



“Mẹ nó, Đằng Tuấn, tiểu tử kia quả thực không phải người!”.