Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Ngày trôi qua thật là nhàm chán…



Ta cuộn tròn thân mình nằm trên mái cong của đình nghỉ mát trong hoa viên, lười biếng phơi nắng mặt trời, ánh nắng ôn hoà ấm áp khiến ta mơ màng buồn ngủ, mà cảnh trí yên tĩnh buồn tẻ xung quanh càng khiến ta chán muốn chết, vì vậy ta liền vung vẩy cái đuôi đánh nhịp để giết thời gian.



Ta không có nói gì sai đâu, ta đang dùng cái đuôi đánh nhịp, bởi vì ta vốn chính là một con rắn thôi.



Nhưng mà đừng có coi thường ta, tuy rằng hình dạng của ta nho nhỏ xinh xắn, nhìn có vẻ không bắt mắt, nhưng ta lại là vua của loài rắn, là loại động vật độc nhất thiên hạ, vòng tròn màu vàng kim rất xinh xắn trên đỉnh đầu ta chính là vương miện mà chỉ có xà vương mới có.



Cố hương của ta ở Miêu Cương, ở nơi đó ta được người Miêu coi như thần vật linh thiêng nhất cung phụng, nhưng mà sau đó lại có người đem ta tới kinh thành, sau đó nữa ta gặp được chủ nhân Hình Phi của ta, y vốn là sát thủ bị treo tiền thưởng cao nhất trên giang hồ, có điều lúc ta gặp y thì y bởi vì bị thương mà mất đi ký ức, biến thành một đứa trẻ ngây thơ, mà ta, cứ mơ mơ hồ hồ như vậy trở thành thú cưng của y, còn bị y đặt cho cái tên Tiểu Lục.



Từ đó trở đi, cho đến rất lâu rất lâu sau này, ta đều rất bất mãn với cái tên Tiểu Lục. Ta biết thân thể của mình là màu xanh lục, nhưng cũng không nhất thiết phải lấy một cái tên tầm thường thông tục dễ hiểu như vậy cho ta đi? Nếu chủ nhân y không thích động não suy nghĩ, ta cũng không phản đối cái tên ban đầu của ta, xà vương Bích Phệ, nghe khí thế biết bao nhiêu! Đáng tiếc từ đầu đến cuối không có ai thèm nghe ý kiến của ta, càng không ai đi phản đối ý thích của chủ nhân, bởi vì ở Trích Tinh lâu, chủ nhân ta là to nhất!



Trích Tinh lâu là tú phường lớn nhất ở kinh thành, chủ nhân thật sự của nó là Mộ Dung Tĩnh, ta gọi hắn là công tử Tĩnh. Hắn ngoại trừ kinh doanh hàng tơ lụa dệt thêu ra còn là ám vệ của đương kim hoàng thượng. Công tử Tĩnh là quân tử khiêm tốn tao nhã lễ độ nhất mà ta từng gặp. Chủ nhân vốn là cầm tiền thưởng tới lấy mạng hắn, không biết chém chém giết giết thế nào mà một hồi lại trở thành yêu đương, sau đó bị công tử Tĩnh đem về nhà, thế là thành vợ hắn.
Vì thế ta ở dưới ánh mặt trời vặn vẹo thân mình một chút, phát ra tiếng thở dài thứ một trăm hai mươi trong ngày.



“Tiểu Lục, Tiểu Lục…”



Nghe được tiếng chủ nhân gọi, ta lập tức ngẩng đầu lên, đã thấy chủ nhân đang đi tới, trên tay cầm một cái ***g trúc nhỏ có che miếng vải đen, bên cạnh y còn có Tiểu Thanh đi theo. Tiểu Thanh là tình nhân của Liễu đại ca, y vốn tên là Yến Thiều Thanh, nhưng mà mọi người đều thích gọi y là Tiểu Thanh.



Tiểu Thanh là bạn sinh tử chi giao của chủ nhân, cũng từng là sát thủ lừng lẫy nổi danh giang hồ, nhưng mà đó đều đã là chuyện cũ, không nhắc lại cũng vậy.



Nhìn thấy ta đáp lại, chủ nhân lập tức quay qua Tiểu Thanh cười nói: “Ta đã nói Tiểu Lục ở trong này, nó thích nhất là nằm trên mái cong phơi nắng.”



Ta thòng mình xuống phía dưới, hơi lấy làm lạ chủ nhân vì sao lại nhớ tới tìm ta, bình thường giờ này bọn họ đều ở tú phường Linh Lung của Trích Tinh lâu hỗ trợ công việc.