Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 20 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


Ta dừng lại bên ngoài một rừng cây nhỏ cách khoảng hai dặm đường, ở đây cây cỏ um tùm, xung quanh hoang vắng, rất thích hợp để ta thực hiện kế hoạch.



Ta biến ra một vết thương do bị rắn cắn ở trên chân mình, sau đó liền nằm dưới một thân cây bắt đầu chờ, chính là chờ đến mức sắp ngủ gật thì chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa, đoàn xe đã tới.



Ta nằm trên mặt đất suy nghĩ, mình hiện tại hẳn là ở trong trạng thái hôn mê, mà vóc dáng của ta nhỏ như vậy, nếu như không la lên, sợ là Tô đại ca sẽ không nhìn thấy ta…



May là, giọng của Tiểu Lương hô to gọi nhỏ truyền tới.



“Công tử, công tử, nơi này có một tiểu hài tử té xỉu!”



Ta không phải là tiểu hài tử!!!



Ta lầm bầm một câu, lại nghe tiếng tay áo đón gió, mùi thơm mát đặc biệt của Tô đại ca liền truyền tới.



“Hài tử này bị rắn cắn.”



Đương nhiên rồi, ta đang nỗ lực sắm vai một người bị rắn cắn bị thương mà, ngươi xem, ta lúc này sắc mặt tái nhợt, hô hấp ngắn ngủi, bắp chân sưng đỏ, tin tưởng Tô đại ca sẽ lập tức cứu ta.



Quả nhiên, ống quần nơi chân bị vén lên, Tô đại ca nhìn vết thương một lần liền nói: “May mà không phải là loại rắn rất độc, Tiểu Lương, đem cái hòm thuốc của ta đến đây.”



Tiểu Lương nghe lời chạy đi, cảm thấy Tô đại ca dùng khăn lụa buộc ở phía trên vết thương của ta, sau đó đột nhiên tê rần, khiến ta nhịn không được mà nhíu chặt đầu mày.



Không phải đâu? Đây chỉ là giả mà thôi, lẽ nào Tô đại ca sẽ thật sự dùng dao nhỏ rạch miệng vết thương của ta? Hình như không chỉ có như vậy, hắn còn hung hăng mà rạch thành hình chữ thập.



Ta từ từ nhắm hai mắt, có chút khóc không ra nước mắt, đây có tính là tự làm bậy, không thể sống không?



Tô đại ca lại ở trên chân của ta dùng lực mà nặn một hồi, lại cúi đầu bắt đầu mút vào, chỉ nghe Tiểu Lương ở bên cạnh hốt hoảng kêu lên: “Công tử, có độc…”



Tô đại ca không để ý tới hắn, lại liên tục hút vài lần, đem nọc độc đều nhổ ở một bên đất, lúc này mới nói: “Đem cái hòm thuốc cho ta.”




“Tiểu Lục là bằng hữu của ta, nó là một con rắn nhỏ, ta tên là Tô Hoán Hoa, là thương khách đang trên đường về kinh thành…”



“Rắn?!”



“Ngươi không cần sợ, Tiểu Lục rất hiểu người, nó không cắn…”



“Kia kìa!” Cắt đứt lời nói của Tô đại ca, ta chỉ ngón tay vào huyễn ảnh con rắn nhỏ lui ở một góc khoang xe, kêu lên: “Rắn!”



“Ngươi đừng sợ…”



Ta đương nhiên là không sợ, nhưng mà ta cần một cái cớ để lại chui vào trong lòng Tô đại ca, mà Tô đại ca vì không muốn làm ta sợ, không thể làm gì khác hơn là tuỳ ý ta cả người đều cuộn vào trong vòng tay của hắn.



Ừm, Tô đại ca ôm ấp thật ấm áp, ta cựa quậy một chút, tìm một tư thế cuộn tròn thoải mái, liền dựa đầu vào ngực hắn, bắt đầu ngủ.



Thật là mệt quá…



Kế hoạch này thế nhưng ta đã phải suy nghĩ tròn một đêm, tối hôm qua chưa từng chợp mắt, hiện tại kế hoạch thắng lợi, có thể bổ sung giấc ngủ được rồi.



Chỉ nghe Tô đại ca cười khổ nói: “Sẽ không nhanh như vậy liền ngủ? Thật đúng là một hài tử tự nhiên, còn nhỏ tuổi như vậy đã nghĩ một mình đi kinh thành, ngươi có biết kinh thành cách nơi này bao xa không?”



[1] Mỹ nam nhập miên đồ: bức tranh vẽ mỹ nam ngủ



[2] Đa nương: tiếng gọi cha, mẹ



[3] Cữu cữu: cậu



[4] Cữu mẫu: mợ