Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 25 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Tô đại ca sa sầm mặt, vung tay đẩy ta ngã qua một bên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy con rắn nhỏ đang cuộn bên cạnh, vuốt ve đầu nó thân thiết hỏi: “Tiểu Lục, có đau hay không?”



“Tô đại ca, nó sẽ không đau đâu…”



Hiện tại người bị đau chính là ta.



Bị Tô đại ca dùng lực đẩy, lưng ta đụng mạnh vào thùng xe, đau đến mức hai mắt tốt sầm.



“Vì sao lại bắt nạt Tiểu Lục?” Tô đại ca căn bản không để ý tới ta ai oán, ngược lại còn giận dữ hỏi ta.



“Ta đâu có bắt nạt nó, chẳng qua chỉ gõ đầu nó vài cái thôi, ngươi có cần phải đau lòng như vậy không?”



Bị Tô đại ca lớn tiếng mắng, ta lập tức phản bác.



Con rắn nhỏ thấy tình thế không ổn, vung đuôi một cái, liền chui rúc vào góc xa nhất trong xe.



Ai biết động tác này càng châm lửa cơn giận của Tô đại ca, hắn chỉ vào con rắn nhỏ lại quay sang ta giận dữ nói: “Ngươi nhìn xem ngươi khiến Tiểu Lục sợ đến như vậy, Tiểu Lục trước đây rất nghịch ngợm, từ khi ngươi đến, nó liền trở nên sợ hãi rụt rè, ngươi bình thường giành ăn với nói, ta đã một mắt nhắm một mắt mở cho qua không tính toán, nhưng ngươi càng ngày càng quá đáng!”



Lời quở trách của Tô đại ca khiến ta có hơi ấm ức, cái gì mà giành ăn, nói ta giống như động vật vậy.



“Nó chỉ là con rắn thôi, ngươi việc gì phải coi nó như bảo bối? Rốt cuộc trong lòng ngươi là ta trọng yếu hay nó trọng yếu?”



“Ở trong lòng ta, không ai quan trọng hơn Tiểu Lục! Ngươi nếu không thích, có thể đi bất cứ lúc nào!”



Không nghĩ tới Tô đại ca lại tuyệt tình như vậy, ta tức giận hét lớn: “Được, ta đây lập tức đi!”



“Ngươi quay lại!”



Gì, nhanh như vậy đã hối hận rồi, ngươi cho rằng nói vài câu ân hận là ta sẽ tha thứ cho ngươi sao? Còn lâu!



Ta còn chưa có dào dạt đắc ý xong, chợt nghe Tô đại ca nói: “Đem hạt châu trả lại cho Tiểu Lục, đó không phải là đồ của ngươi!”
Hắn giơ tay lên, trong tay liền xuất hiện thêm một cây mía, chúng ta hai người sóng vai mà ngồi, cùng nhau gặm mía.



“Ta không phải là yêu tinh sao? Nhưng ta đã sống hơn một nghìn năm, không phải yêu tinh thì là cái gì?”



“A a, Phật viết, không thể thuyết, đợi cho cơ duyên đến, ngươi tự nhiên sẽ nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ.”



Nếu Ban Long không nói, ta cũng sẽ không hỏi thêm nữa, dù sao cũng đã là chuyện dĩ vãng, nhớ hay không nhớ cũng như nhau.



“Này, ngươi vì sao lại đột nhiên xuất hiện, không sợ sẽ doạ những người đó?”



“Không đâu, ta hiện tại đang thi triển ẩn thân thuật, trừ ngươi ra, người bình thường không thể thấy được ta, ngoài ra, tên ta không phải là ‘Này’, ngươi trước đây đều gọi ta là Tiểu Long, cứ gọi ta Tiểu Long được rồi.”



“Ừ, Tiểu Long.”



Nghe ta gọi như vậy, Tiểu Long trở nên hài lòng, hắn dùng cây mía chỉ chỉ mấy cái lều vải dưới đê nói: “Ngọc Kinh ca ca, tình người lạnh nhạt, mà con người lại ngu xuẩn hết sức, bọn họ đều không nhìn rõ cái gì là trân quý nhất, cũng không biết giá trị gì mới đáng quý trọng, ngươi xem ngươi đối với Tô Hoán Hoa tốt như vậy, vì hắn ngay cả tính mạng cũng không cần, vậy mà hắn nói giở mặt liền giở mặt, ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn, không bằng ngươi quên hắn, theo ta đi cho rồi.”



“Không đâu, Tô đại ca mới không phải là người bạc bẽo, hắn chỉ là tưởng ta vẫn là con rắn nhỏ, cho nên mới đối với con rắn nhỏ tốt như vậy, đã nói rõ hắn là một người rất nặng tình cảm, hơn nữa ta ngoại trừ Tô đại ca, còn có chủ nhân, công tử Tĩnh, còn có rất nhiều người ở Trích Tinh lâu, ta không muốn rời khỏi bọn họ.”



Ta tuy rằng giận Tô đại ca, nhưng lại không muốn nghe người khác nói hắn không tốt, trong lòng ta, ngoại trừ chủ nhân, Tô đại ca là người đối với ta tốt nhất.



Tiểu Long liếc nhìn ta một cái, lại bắt đầu yên lặng tước mía.



“Ngọc Kinh ca ca, lẽ nào ở trong lòng ngươi, mấy nghìn năm tình nghĩa của chúng ta cũng không thể so được với mấy tháng tình cảm giữa ngươi và những người thường này sao?”



Ta đang há miệng cắn mía, miệng há thật to, nhưng rốt cuộc không hề cắn xuống.



Lời nói mang theo một chút cay đắng của Tiểu Long khiến lòng ta run lên.



Ta xác thực không nhớ được Tiểu Long là ai, không nhớ được hoà thượng bá bá là ai, nhưng ta có thể cảm nhận được bọn họ đối với ta thật là tốt, bọn họ trước đây nhất định là những người thân cận nhất của ta.