Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 3 :

Ngày đăng: 14:31 18/04/20


À, thì ra Tô đại ca đang lo lắng ta cắn hắn, yên tâm, ta chỉ hù dọa hắn một chút thôi, nói như thế nào chúng ta cũng ở chung lâu như vậy, hắn cũng coi như là nửa chủ nhân của ta, ta sao có thể cắn hắn.



Huống chi ta tuy là thiên hạ chí độc, nhưng đời này chưa từng cắn một ai, ta thật là một con xà vương thiện lương chân chính nha!



Đáng tiếc ta không thể diễn giải ý nghĩ của chính mình với Tô đại ca, vì vậy suốt cả đêm, Tô đại ca đều tránh ta rất xa, trốn ta giống như trốn ôn thần vậy.



Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy đã nghe Tô đại ca đang cùng mấy tiểu nhị thuộc hạ bàn bạc chuyện của ta, hắn chuẩn bị phái một người đem ta hồi phủ, đáng tiếc thương lượng cả một cái buổi sáng nhưng kết quả là – không ai dám đi. Bọn họ nói lỡ như bị ta cắn, vậy mất nhiều hơn được, khiến ta tức giận ở trong xe ‘phì phì’ gọi bậy cả buổi, phát tiết bất mãn trong lòng.



Ta rất là đáng yêu không thấy sao? Vì cái gì mọi người đều nói ta đáng sợ, ngẫm lại vẫn là chủ nhân đối với ta tốt nhất, y cho tới bây giờ cũng không có đối xử với ta như vậy.



Có điều hiện tại nghĩ đến ưu điểm của chủ nhân cũng đã muộn, bởi vì không ai chịu đưa ta trở về cho nên Tô đại ca cuối cùng đành phải viết một phong thư phái người mang về Trích Tinh lâu, ta đoán ở trong thư hắn hẳn là thông báo hành tung của ta, bảo mọi người đừng lo lắng yên tâm mà đợi đại khái là những lời như vậy đi.



Cơn giận lúc mới ra khỏi nhà rất nhanh liền tiêu tan, lực chú ý của ta nhanh chóng chuyển dời đến phong cảnh non xanh nước biếc hai bên đường cùng với đồ ăn ngon, ta cảm thấy ngẫu nhiên rời nhà du ngoạn thật ra cũng không tệ.



Cứ như vậy ta bắt đầu hành trình đi theo Tô đại ca đến Quan Ngoại[1] xa xôi nghìn dặm.



Vì để cho Tô đại ca hết sợ ta, ta dốc sức làm một số động tác hoà nhã đáng yêu, dù sao chặn đường này ta cũng phải dựa vào hắn chiếu cố, ngẫm lại trước kia ta cũng chưa từng đối với chủ nhân lấy lòng như vầy, làm cho một con xà vương phải khúm núm như vậy, Tô đại ca thật là rất có mặt mũi!



Động tác của ta dường như có hiệu quả, mấy ngày sau, Tô đại ca đã không còn sợ ta như lúc đầu nữa, lúc đi qua thị trấn còn cố ý mua cho ta không ít điểm tâm[2] và rượu trái cây.



Hồi âm của chủ nhân rất nhanh đã nhận được, Tô đại ca xem xong thư, dùng vẻ mặt đồng tình nhìn ta nói: “Tiểu Lục, ngươi lần này gây họa lớn rồi, chuẩn bị chờ trở về làm canh rắn đi.”




Ta nhìn Tô đại ca nằm bên cạnh, tầm mắt chậm rãi chuyển qua ngực hắn đang phập phồng lên xuống, ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp tốt.



Trước kia ta đều là cuộn mình nằm trong ngực chủ nhân ngủ, nhưng khoảng thời gian này sống chung với Tô đại ca ta với hắn vẫn là nước sông không phạm nước giếng, hắn ngủ ở một góc xe ngựa, ta ngủ góc khác, khiến cho ta quên mất được người ôm ấp mới là ấm áp nhất.



Vì thế ngạo mạn nuốt nuốt trườn tới bên người hắn, ta liền chui vào trong ngực hắn.



Oa, thật là ấm áp…..



Nhưng đáng tiếc, cảm giác ấm áp còn chưa kịp thấm tới toàn thân, chớp mắt một cái, ta đã bị nắm đuôi lôi ra.



“Tiểu Lục, ngươi muốn theo ta trình diễn chuyện xưa nông dân và rắn sao? Ta không muốn làm tên nông dân ngu xuẩn lại không may kia đâu!”



Thật đáng ghét, cũng không biết Tô đại ca đang nói cái gì, chẳng qua chỉ mượn ***g ngực ấm áp của hắn một lát thôi, làm gì mà nhỏ mọn như vậy?



Không thèm để ý hắn, ta cố sức vươn người tới, mưu toan tiến vào trong ngực ấm áp kia.



Đáng tiếc cái đuôi của ta lại bị Tô đại ca nắm chặt, làm cho ta rướn người nửa ngày cũng không thoát được, ta không được ấm áp, không khỏi ngẩng đầu, rất ấm ức nhìn hắn.



Tô đại ca xấu xa, chủ nhân nhất định sẽ không đối xử với ta như vậy.