Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Ta từng mắt thấy công tử Tĩnh và chủ nhân hôn nhau, ta vốn tưởng rằng hai đôi môi chạm nhau đó chính là hôn môi, giống như lần trước Tô đại ca cứu ta thì giúp ta truyền khí như vậy, thì ra không phải, phải đi hôn môi đối phương, còn phải liếm mút lưỡi của hắn, còn phải…



Khó quá, ta không giải thích được, nhưng mà ta thích loại cảm giác này, thích đầu lưỡi mềm mại của Tô đại ca nhẹ nhàng chuyển động trong miệng ta, khiêu khích lưỡi ta, còn hút đầu lưỡi ta, hàm trên, thậm chí kẽ răng, đây là một loại cảm giác ta chẳng bao giờ cảm nhận được, một loại cảm giác càng khiến ta say sưa hơn cả rượu trái cây.



Nụ hôn nồng nhiệt duy trì một lúc lâu, khi ta phục hồi tinh thần lại, Tô đại ca đã dừng việc cướp đoạt, hắn chống tay lo lắng nhìn ta.



“Ngọc Kinh, ngươi không sao chứ? Ta làm ngươi sợ sao?”



“A?”



Không có không có, ta rất tốt, tiếp theo nên làm như thế nào? Giống như công tử Tĩnh và chủ nhân hay làm như vậy, động vật chúng ta gọi là ***, nhưng con người có thật nhiều tên gọi dễ nghe, như là lễ hợp cẩn, động phòng, đêm xuân một lần…



Ta thấy trong mắt Tô đại ca ngoại từ lo lắng, còn có một tia *** che giấu không khỏi, hô hấp của hắn cũng hơi hỗn loạn, khiến ta hiểu được hắn muốn cùng ta làm loại chuyện này…



Nhớ kỹ, con là thiên hạ chí độc, tuyệt đối không thể có hoan tình với nhân loại, con phải nhớ kỹ lời nói của ta, không nên hại Tô Hoán Hoa…



Đúng vậy, ta không thể cùng với Tô đại ca làm loại chuyện này, ta không thể hại hắn…



Thế nhưng…



Vì sao không thể?



Có lẽ ban đầu ta chỉ đơn thuần muốn ở cùng một chỗ với Tô đại ca, hầu hạ hắn, làm bạn với hắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, ta muốn đã không còn chỉ là cái loại nói chuyện phiếm cười đùa như vậy, ta muốn cùng hắn làm thật nhiều chuyện, giống như chủ nhân và công tử Tĩnh, có thể thật sự sống cùng nhau…



Ta lẳng lặng nhìn Tô đại ca, nhìn con ngươi đen bóng của hắn chiếu ra ta thật nhỏ thật nhỏ.



Có lẽ hoà thượng bá bá có thể xoá được độc rắn trên người ta, như vậy ta có thể sống cùng với với Tô đại ca rồi, nhưng mà hiện tại không được, Tô đại ca, cho ta một chút thời gian, cho ta thêm một chút thời gian nữa thôi…
“Ngọc Kinh, mấy ngày nay trong kinh thành không hiểu vì sao có vài vị nữ tử bị mất tích, quan phủ đang treo thưởng truy nã kẻ bắt cóc, ngươi không có việc gì đừng chạy ra ngoài, coi chừng bị bắt mất.”



Thật sao?



Ta kỳ quái nhìn Tô đại ca, hắn gật đầu với ta, xác nhận lời nói của Huỳnh Tuyết.



“Nhưng ta không phải nữ hài tử, hơn nữa đi cùng Tô đại ca, làm sao lạc mất được?”



“Nhưng mà ngươi thoạt nhìn giống tiểu hài tử nha, đã ở trong phạm vi bị bắt cóc, hơn nữa yến hội mời đều là thương nhân thân sĩ, có cái gì náo nhiệt mà ngươi đòi theo?”



Huỳnh Tuyết miệng dẻo răng nhọn là nổi danh trong phủ, ta làm sao nói lại nàng, không thể làm gì khác hơn là chuyển ánh mắt qua Tô đại ca,



“Ngọc Kinh, ngươi ở nhà chơi với Tiểu Lục đi, ta hứa sẽ mang điểm tâm đồ ăn ngon về cho ngươi có được không?”



“Được… rồi…”



Ngẫm nghĩ lại cái loại yến hội xã giao này xác thực chẳng có gì hay, ta chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.



Tiễn Tô đại ca bọn họ đi rồi, một mình ta cảm thấy rất buồn chán, bởi vì kiêng kỵ Ba Thúc, ta cũng không dám lấy ngọc đan ra tu luyện nữa.



Đúng rồi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng đi thăm dò một chút xem Ba Thúc bọn họ hiện tại đang làm cái gì, mặt khác Tô Nhạn Nhi chẳng phải cũng đang ở tại khách *** Tứ Hải hay sao? Thuận tiện cũng tới nhìn bọn họ, chủ nhân hiện tại đang luyện công, Huỳnh Tuyết cũng đang rất bận rộn, sẽ không ai chú ý tới sự vắng mặt của ta đâu.



[1] sinh thần: ngày sinh



Bát tự: giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.