Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 44 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


Tô đại ca đối với việc ta không có kịch liệt phản đối nữa cảm thấy rất kỳ quái.



“Ngọc Kinh, gần đây ngươi trở nên ngoan hẳn.”



“Đúng vậy, bởi vì ta hiểu được một ít đạo lý đối đãi.”



Nghe ta nói vậy, Tô đại ca nở nụ cười, hắn ôm ta vào lòng ngâm nga: “Ngọc Kinh càng ngày càng hiểu chuyện, như vậy được rồi, chờ trở lại kinh thành, chúng ta liền thành thân đi.”



“A…”



Trong óc lần thứ hai trống rỗng.



Ta phát hiện từ sau khi gặp lại Tô đại ca, hắn trở nên là lạ, cách đây không lâu hắn nhìn thấy ảo ảnh thúc thẩm của ta, còn vội vàng chạy trối chết không kịp đâu, nhưng không lâu sau, lại vừa tỏ tình vừa cầu hôn, chuyển biến đột ngột khiến ta có chút không tiếp thu kịp.



“Ngươi làm sao vậy? Không phải là vui quá nên ngây người ra rồi? Ngươi đáng yêu như vậy, mặt vào trang phục tân nương nhất định rất đẹp mắt, Ngọc Kinh? Ngọc Kinh?…”



“A… A, ta rất tốt, thế nhưng, Tô đại ca, ngươi không cảm thấy gấp quá sao?”



“Thế nào lại gấp? Lần trước thúc thẩm của ngươi đều đồng ý rồi, ngươi xem, tín vật đính ước ngươi cho ta ta vẫn luôn luôn dùng này.”



Tô đại ca chỉ chỉ vòng vàng buộc tóc tiếp tục nói: “Hơn nữa ta cưới ngươi vào cửa, ngươi sẽ không cần lại phải lo lắng ghen tị…”



“Ta đâu có ghen?!”



Bị Tô đại ca nói trúng tâm sự, ta vội vàng đỏ mặt cắt đứt lời hắn nói.



Thành thân sao, tuy rằng loại cảnh tượng này ta cũng từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe Tô đại ca nói ra, ta vẫn có chút giật mình, xem ra trước khi thành thân phải đem độc trên người xoá đi mới được, Tiểu Long chết tiệt kia, lúc cần hắn hắn lại luôn luôn không hiện ra.



“Vậy thì cứ quyết định như vậy, chờ trở về kinh thành, ta sẽ mua một viên minh châu lớn nhất đẹp nhất cầu hôn Ngọc Kinh.”



“Ừ!”




Không đâu, ta sẽ không giết Tô đại ca, nhất định sẽ không!



“Không muốn… Tô đại ca! Tô đại ca!…”



Nhìn thân thể Tô đại ca từ từ ngã xuống, ta nhịn không được kêu to lên, nhào đến gắt gao ôm hắn vào lòng…



“Ngọc Kinh, Ngọc Kinh!”



Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, ta giật mình, từ trong ác mộng tỉnh lại, mở mắt ra, ta nhìn thấy Tô đại ca vẻ mặt căng thẳng ôm ta vào lòng.



“Không phải sợ, không phải sợ, ta ở đây!”



Đôi tay mạnh mẽ ôm lấy ta, khiến ta có thể tinh tường nghe được tiếng tim đập của Tô đại ca.



“Tô đại ca, ngươi thế nào? Ngươi có bị thương không?”



Ta khẩn trương đẩy Tô đại ca ra, nhìn kỹ trước ngực hắn, nơi đó không hề có vết thương, lại ngẩng đầu nhìn khoé miệng hắn, cũng không có chảy máu…



Ai…



Không tự chủ được mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, thì ra là mình thấy ác mộng, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.



Thế nhưng, trống ngực vẫn đập dồn dập, còn tưởng rằng rời xa Vân Nam sẽ không việc gì nữa, sự thực chứng minh, chúng ta căn bản là đi không ra Vân Nam, chỉ cần ta và Tô đại ca cùng một chỗ, ta nhất định sẽ tổn thương hắn.



Vậy để Tô đại ca rời khỏi ta, để hắn một mình quay về kinh, chỉ cần ta tách ra khỏi hắn thì sẽ vô sự, đây cũng là việc mà lúc báo mộng Tiểu Long đã nói với ta.



[1] 天马行空 (thiên mã hành không):ngựa trời phi trên không trung,ý nói văn chương mang khí thế hào phóng, lưu loát tự nhiên, hoặc tư duy, cách suy nghĩ khác hẳn tầm thường, ngoài ra còn chỉ suy nghĩ không thực tế, mơ mộng hão huyền



Kiếp này đã định