Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
Chương 48 :
Ngày đăng: 14:32 18/04/20
“Hắc hắc, ha ha…”
Chớ có trách ta chẳng phân biệt được trường hợp cười loạn, đơn giản là nếp nhăn trên gương mặt Quảng Ý thực sự rất giống dưa leo chín quá mức, nhăn nheo cùng một chỗ, mà một thân phục sức màu vàng xanh của lão càng đem hình tượng dưa leo già phụ trợ giống như đúc, hơn nữa cái tư thế mười ngón hướng lên trời rất buồn cười, khiến ta muốn không cười cũng không được.
Nếu như không phải bị Linh Thành Tử thi pháp cố định tại đây, phỏng chừng ta có thể cười đến cong lưng, nhìn thấy bộ dạng ta như vậy, Quảng Ý nghi hoặc nhìn Linh Thành Tử, hỏi: “Hắn là một kẻ ngu si sao?”
Linh Thành Tử vội vàng thi lễ bẩm: “Hồi vương gia, hắn có phải là kẻ ngu si hay không không quan trọng, quan trọng là trong cơ thể hắn có linh châu mà Miêu tộc đời đời cung phục, chỉ cần đem linh châu của hắn kết hợp lại thành một với linh châu của Vương gia, lại kết hợp với hồn phách của chín mươi chín nữ tử kia, thông linh phi tiên thuật liền có thể đại thành, Vương gia ngài sẽ chân chính trở thành vĩnh trấn Vân Nam Vương[2] rồi.”
Vừa nghe nói như vậy, đôi mắt đục ngầu của Quảng Ý nhất thời bắn ra ánh sáng hưng phấn nóng bỏng, hắn ha ha cười nói: “Hay lắm hay lắm, nếu như bản vương vĩnh thọ vô cương[3], cùng thiên địa đồng thọ, vậy không chỉ nói một chức Vân Nam Vương nho nhỏ, cho dù là cái ghế tôn quý nhất thiên hạ kia, bản vương cũng có thể ngồi lên!”
Cái ghế tôn quý nhất? Cái ghế thì có cái gì tôn quý đáng nói? Xem ra Vân Nam Vương này quả nhiên là già đến mức hồ đồ rồi.
Thấy Quảng Ý cười đến ngửa tới ngửa lui, ta thật hy vọng hắn đứt hơi, trực tiếp đi Cực Lạc, đỡ phải mất nhiều tâm tư như vậy.
“Lúc này cũng đã gần đến trăng tròn, bần tăng trước hết thỉnh linh châu đến đài ngọc, cũng thỉnh Vương gia di giá đến đó xem.”
Thì ra lão hoà thượng này thi pháp, khiến ta mê man một ngày đêm, nếu như Tô đại ca cưỡi ngựa đi nhanh, chỉ sợ lúc này đã ở xa ngàn dặm rồi…
Linh Thành Tử vung tay áo lên, lập tức liền có bốn tên đại hán tiến lên khiêng ta, đem ta giơ cao quá đỉnh đầu, nâng đi ra ngoài.
Ta vội vàng hét lớn: “Này này này, ta đói bụng, dùng ta như tế phẩm ta cũng không phản đối, nhưng có thể trước hết cho ta một chút cơm ăn không?”
“Trước khi tế tự là không thể ăn uống, đây là khinh thường thần linh, ngươi hãy chờ lễ xong rồi ăn.”
Chờ tế tự kết thúc? Vậy cũng phải xem ta có còn mạng sống sót hay không mới được, vốn định đến lúc đó so một trận cao thấp với Linh Thành Tử, mà pháp lực của ta không có mạnh như hắn, hiện tại lại đói bụng, thiên thời, địa lợi, nhân hoà, ta đều không chiếm được, làm sao thắng hắn đây?
Ta nhìn con ngươi đỏ ngầu của hắn, cười nói: “Linh Thành Tử, ngươi thật cho rằng mình có thể thành tiên sao? Sau khi ngươi cướp đoạt sinh mệnh của vô số người để thoả mãn dục vọng bản thân, ngươi cho rằng cõi Cực Lạc sẽ dung tha cho ngươi tồn tại sao?”
Thấy vẻ mặt của Linh Thành Tử phút chốc biến đổi, ta lại chế nhạo nói: “Uổng cho ngươi thân là cao tăng, mặc dù có thể đoạn thiên cơ, nhưng trước sau vẫn vô pháp hiểu thấu đáo Phật lý chân chính, ta sao có thể giao linh châu cho một kẻ như vậy? Linh châu vốn là một thể với ta, ta có thể khống chế nó, cũng có thể phá huỷ nó, cho nên, dù là ngươi giết ta, cũng không cách nào có được linh châu.”
Nghe xong ta nói, Linh Thành Tử ha ha cười lạnh.
“Ngọc Kinh, ngươi thực sự là một con rắn nhỏ ngu xuẩn, ta đã biết ngươi sẽ không giữ lời, cho nên thừa dịp ngươi mê man, ta ở trên trán ngươi hạ chú trấn áp linh lực ngươi, ha ha, đã tới lúc này, ngươi còn có thể bảo vệ linh châu của mình được hay sao?”
Tên chết tiệt này lại đùa giỡn ta lần nữa.
Thấy ta muốn giãy dụa, Linh Thành Tử đặt một tay lên ngực trái ta, quát lớn: “Âm dương nhị châu, vốn là một thể, âm châu, còn không mau mau về vị trí cũ, khởi!”
“A…”
Ngực một trận đau nhức như dao cắt, ta nhịn không được cong người lên, hé miệng, ngọc đan liền mạnh mẽ bay ra, mang theo hào quang xanh ở trước mặt Linh Thành Tử không ngừng xoay tròn.
Cùng lúc đó, viên phách đan mang theo hào quang đỏ nhạt cũng từ lòng bàn tay Linh Thành Tử chậm rãi hiện ra, hai viên châu một xanh một đỏ phát ra hào quang bức người ở trong không trung xoay tròn không ngừng, dần dần dung hoà với nhau, mà hồn phách của chúng nữ tử cũng bay đến đây, không ngừng lượn vòng xung quanh hai viên linh châu.
[1] Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, không biết phía sau có chim hoàng tước
[2] Vĩnh trấn VânNam vương: vị Vương gia vĩnh viễn trấn vùng VânNam
[3] Vĩnh thọ vô cương: thọ mệnh vĩnh viễn không giới hạn