Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 52 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


“Si nhi[2], còn không mau tỉnh lại!”



Lời nói giống như cảnh tỉnh, khiến ta giật mình khỏi giấc mộng.



Bốn phía tiên khí lượn lờ, bạch hạc nhẹ nhàng bay, trước toà lư hương đã tắt, gió yên bụi lắng, mà ta lúc này đang nằm dài trên một khối đá dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh có một bình rượu trái vải nghiêng đổ phân nửa xuống đất, mùi hương rượu từ miệng bình bay tới, ngây ngất nói không nên lời.



A, ta nằm mơ sao? Trên má còn có nước mắt vương lại, nước mắt nhân gian, ta vì ai mà rơi?



“Ngọc Kinh ca ca…”



Tiếng gọi của Tiểu Long phá vỡ trầm tư của ta, ta xoay người ngồi dậy, một phiến lá trùng hợp từ trên cành rơi xuống, lướt qua mái tóc trước trán ta, chầm chậm nhẹ nhàng dung nhập vào bụi đất.



Tâm trí trong chớp mắt chợt trở nên nghi hoặc, dường như có một người rất trọng yếu đã thoáng xuất hiện trong mộng của ta, đó hẳn là người ta rất muốn dùng hết sức giữ lại, thế nhưng – hắn là ai?



Tiểu Long đi tới, nhặt bình rượu ngọc kia lên, lại dùng khúc mía trong tay gõ nhẹ lên đầu ta.



“Ngọc Kinh ca ca, ngươi thật quá đáng, Tôn Giả muốn ngươi trông chừng lư hương, nhưng ngươi lại ở đây lén uống rượu, còn say rượu bất tỉnh, Tôn Giả đã trở về rồi, ngươi cứ chờ bị phạt đi.”



“A…”



Nhớ ra rồi, ta thừa dịp Tôn Giả đi đến đại hội luận kinh của các La Hán, trộm một bình rượu vải của ngài, ở đây nhấm nháp giết thời gian, không ngờ cuối cùng lại say mèm, ngay cả Tôn Giả trở về lúc nào cũng không biết.



“Đi, theo ta đến chỗ Tôn Giả chịu phạt.”



“Ừ.”



Hì hì, tốt nhất là phạt ta uống hết nửa bình rượu trái cây còn lại, để ta lại trộm qua kiếp phù du nửa ngày nhàn.



Tôn Giả đang tụng kinh trong La Hán điện, nhìn thấy gương mặt tươi cười của ngài, ta vội vàng chạy lên, kéo thiền y[3] của ngài, cười nói: “Chúc mừng Tôn Giả luận kinh trở về, các La Hán khác nhất định thua Tôn Giả rồi, cho nên Tôn Giả mới vui vẻ như vậy nha.”



“Tôn Giả mới không có tranh cường hiếu thắng như ngươi đâu, Ngọc Kinh ca ca, ngươi cũng đừng nghĩ lấy lòng nữa, lười biếng nhất định phải bị phạt, nhìn xem La Hán đường của chúng ta đã bám bao nhiêu bụi bặm, Tôn Giả, người nên phạt Ngọc Kinh ca ca quét dọn đi.”




Thì ra ở Miêu Cương cho ta rượu trái cây chính là ngài, lúc khách *** Giang Nam bị cháy xuất hiện điểm hoá ta cũng là ngài, ngài là Tôn Giả Tân La Bạt La Đa, là Thừa Lộc La Hán, một trong số mười tám vị La Hán, chủ nhân của ta.



“Thả con đi ra ngoài, con muốn đi gặp Tô đại ca!”



“Ngọc Kinh ca ca, ngươi tỉnh lại đi, Tô Hoán Hoa chỉ là người thường, thế nhưng thu được ngọc đan và linh khí của ngươi, đã đứng ngoài tam giới ngũ hành, ngươi nghịch thiên hành sự, đạo hạnh nghìn năm đã bị huỷ hoại, nếu không có Tôn Giả mang ngươi về Cực Lạc, ngươi đã sớm tiên tan thần hình rồi, ngươi tham Thiền mấy nghìn năm, vậy mà ngay cả sinh tử cũng nhìn không thấu, ở nơi này còn vọng chấp!”



Dựa lưng vào bức tường vô hình vô sắc kia, ta từ từ trượt ngã xuống đất.



Tiểu Long nói không sai, chỉ có ở thế giới Cực Lạc vượt khỏi tử vong cùng luân hồi này ta mới có thể tiếp tục tồn tại, nếu như ra khỏi mảnh thiên địa này, đừng nói là đi gặp Tô đại ca, chỉ sợ trong khoảnh khắc ta liền hôi phi yên diệt.



Vì sao?



Vì sao trời cao cho ta linh hồn bất tử bất diệt, lại không thể cho ta một phần chân ái vô cùng đơn giản?



“Ngọc Kinh, si tâm là khổ, tưởng niệm là khổ, dục cầu là khổ, tình hận là khổ, thế gian này tất cả đều là khổ, sao không rộng mở tuệ nhãn, quay về với bản tâm vô cấu vô trần của con?”



Ta ngẩng đầu, si ngốc nhìn Tôn Giả, trong mắt ngài tràn ngập vô hạn trí tuệ cùng bi mẫn từ ái, ngài nhìn ta, giống như nhìn một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện.



Vô trần vô cấu? Ta đã trải qua bao nhiêu chuyện vui sướng cùng đau lòng như vậy, làm sao còn có khả năng quay về tâm tư ban đầu ngây thơ phổ tuệ kia nữa?



[1] Dịch giả: người phục dịch



[2] Si nhi: đứa trẻ khờ dại



[3] Thiền y: áo của thiền sư



[4] Toạ kỵ: vật cưỡi



Kiếp này đã định