Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc
Chương 61 :
Ngày đăng: 14:32 18/04/20
Quả nhiên, Tô đại ca nghe xong lời nói của ta, lập tức trầm giọng nói: “Ngươi còn dám nhắc tới thần tiên với ta? Ngươi có tin nói thêm một câu nữa, ta lập tức đánh mông ngươi không!”
“Ngươi dám! Ngươi nếu dám đánh ta, ta liền cắn ngươi!”
Đừng tưởng ta đây dễ bị ăn hiếp, đây là vấn đề quan trọng, quyết không thể thoả hiệp!
Vì vậy chúng ta cứ bốn mắt nhìn nhau, ta thấy sắc mặt Tô đại ca càng ngày càng tối lại, mà ta cũng càng ngày càng sợ hãi, không tự chủ lùi về phía sau.
Thực ra ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, ta làm sao lại nỡ cắn Tô đại ca chứ, nhưng mà xem tình hình này, cái mông đáng thương của ta có vẻ như chạy trời không khỏi nắng rồi…
Để miễn cho bị đánh đòn, ta nhỏ giọng biện hộ: “Lại nói… Lúc ở Vân Nam, chính ngươi cũng có nói ngươi không để ý chuyện ở phía dưới…”
Tô đại ca hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn dám nhắc lại chuyện đó!”
“Ta… sao lại không… dám…”
Nói thật ra, hiện tại ta đang rất hối hận vì đã nhắc tới chủ đề này, khiến cho đêm động phòng hân hoan vui sướng biến thành hầm băng vạn năm, ta không thích Tô đại ca nghiêm túc như vậy, ta vừa há miệng, định xin lỗi, lại nghe hắn nhẹ giọng than thở: “Con rắn nhỏ nhẫn tâm nhà ngươi…”
Ta đâu có nhẫn tâm, ta chỉ muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm của bản thân thôi mà…
Tô đại ca gục người xuống ôm chầm lấy ta, vùi đầu vào ngực ta chậm rãi nói: “Con rắn nhỏ không lương tâm nhà ngươi, ngươi muốn ta quan tâm ngươi, thương yêu ngươi, muốn ta ước hẹn tam sinh với ngươi, ta đều đồng ý rồi, nhưng khi ta đem một tấm chân tình của ta cho ngươi, ngươi lại nói ngươi muốn đắc đạo thành tiên, muốn ta đừng ích kỷ ràng buộc ngươi như vậy…”
Nhớ lại mình từng nói ra những lời vô tình đó, ta cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng mà lúc đó ta cũng là bất đắc dĩ mới nói vậy thôi.
“A, ưm…”
Ta nhẹ giọng rên rỉ, lui thân thể lại định thoát thân, dù sao sau này vẫn còn thời gian, đâu cần phải gấp rút nhất thời, ngày hôm nay đau như vậy, ta thấy hay là thôi đi.
Ai biết Tô đại ca lại nắm chặt eo ta, khiến ta không cách nào động đậy, tiếp theo liền động mạnh một cái, rất dã man đẩy toàn bộ phân thân vào, nhất thời đau đớn kịch liệt chạy khắp toàn thân, ta kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa khóc ra.
Tô đại ca chết tiệt, ta có chỗ nào là hài lòng, rõ ràng là đau lòng không thấy sao?
“Không muốn!”
“Tiểu Lục, ngoan…”
Không thoát thân được, ta chỉ có thể cảm nhận Tô đại ca ôm ta không ngừng vuốt ve cùng xỏ xuyên chuyển động, thứ cứng rắn trong cơ thể ta một lần lại một lần đâm vào, khiến nhiệt tình vốn đã tiêu thất của ta lại một lần nữa chậm rãi nhen lên, ta nhịn không được dùng hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, khiến hai người càng thêm thân mật khắn khít cùng một chỗ, da thịt trơn bóng của Tô đại ca dày đặc mồ hôi hột, hương dược say lòng người kia càng thêm nồng đậm, khiến ta hầu như say sưa trong vòng tay của hắn.
Đầu óc hoảng hoảng hốt hốt như đang lơ lửng trên không, cũng không rõ là hưng phấn hay là vui sướng, thậm chí đau đớn như xé rách ban đầu cũng đã biến thành một loại hưởng thụ, đau buốt và sung sướng chồng chất thay phiên nhau kích thích khiến ta rên rỉ không ngớt, nhưng mà những lời rên rỉ kia lập tức liền bị Tô đại ca hôn nuốt vào miệng, hắn giống như một dã thú tham lam không biết đủ, không ngừng liếm mút cắn hôn ta, nhịp điệu chuyển động của cơ thể trong khi mập hợp cũng càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng, Tô đại ca phát ra một tiếng kêu khàn khàn trầm thấp, trong nháy mắt đem toàn bộ nhiệt tình và ái ý tồn trữ đã lâu tuyên tiết vào cơ thể ta.
Bị sóng nhiệt kích thích khiến toàn thân ta co quắp, một khoảnh khắc mất hồn, sau đó ta liền thấy dịch thể trắng đục của mình dính đầy bụng dưới của Tô đại ca.
Cảm giác thoả mãn sau khi hoan du là không thể nào diễn tả được, ta hổn hển một tiếng, nhu nhược ngã vào vòng tay ấm áp kia.
Ta và Tô đại ca cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, mà lại là đời đời kiếp kiếp, nắm tay nhau sánh cùng thiên địa…