Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 63 :

Ngày đăng: 14:32 18/04/20


“Tiểu Lục, ngươi thật sự không đi Giang Nam cùng Tô đại ca sao?”



Trên đường đến Pháp Hoa tự, chủ nhân vừa ghìm cương để ngựa chạy chậm lại, vừa hỏi ta như vậy.



Ta bĩu môi nói: “Không đi!”



“Thật sự không đi?”



“Không đi, nói không đi là không đi!”



Bởi vì tối hôm qua ta đã thề là sẽ không thèm theo Tô đại ca đi Giang Nam rồi, đại trượng phu đương nhiên nói được là làm được!



Sau khi ta và Tô đại ca thành thân, mất ba ngày thì khôi phục lại hình thể, Tô đại ca liền kể lại từ đầu chí cuối những chuyện đã trải qua cho mọi người nghe, may mắn là mọi người ở Trích Tinh lâu ai cũng khác biệt, không ai vì vậy mà kinh hãi, bọn họ lập tức tiếp nhận ta, còn đối xử với ta tốt vô cùng.



Ta bình thường ngoại trừ chơi đùa với chủ nhân, Tiểu Thanh, thì theo Tô đại ca ra ngoài du lịch buôn bán, Tô đại ca nói muốn đưa ta đi ngắm khắp thiên hạ, nếm mọi món ngon, ta đương nhiên là hết sức tán thành.



Lần này chúng ta về Tô Châu Giang Nam tế bái đa nương của Tô đại ca, hành lý đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng mà bởi vì một trận cãi vã tối hôm qua mà gác lại hết.



Nguyên nhân tranh cãi rất đơn giản, tối hôm qua ta thừa dịp Tô đại ca không có ở nhà mê rượu uống một chút, kết quả bị hắn trở về mắng cho một trận, ta bởi vì có men rượu nên cũng trở tính, lỡ miệng nói không thèm theo hắn ra ngoài, còn đập nát cái bình hoa cổ mà hắn rất thích.



Sự việc này xét đến cùng là ta sai, nhưng mà ta cũng chỉ là sẩy tay mới làm vỡ bình hoa cổ kia thôi, cho nên trước khi ngủ ta định nói lời xin lỗi với Tô đại ca, ai biết hắn không thèm để ý tới ta, ngã đầu xuống liền ngủ, hại ta không chỉ không có ôm ấp ấm áp để dựa vào, ngay cả muốn xin lỗi cũng không có cơ hội.



Càng đáng giận chính là sáng sớm nay vừa tỉnh lại, Tô đại ca đã đi rồi, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng trước Trích Tinh lâu từ lâu, bộ dạng chỉnh tề chỉ chờ xuất phát, thấy Tô đại ca căn bản không hề có ý đồng hành với ta, cho nên lúc Tiểu Thanh rủ ta đi Pháp Hoa tự thắp nhang, ta lập tức nhận lời.



Không mang ta đi thì thôi, Giang Nam có cái gì hay? Ta mới không thèm đâu.



Nhưng mà…



Vì sao không chịu tới tìm ta?



Yêu cầu của ta cũng đâu có khó, chẳng qua mở lời với ta một câu thôi, để ta có bậc thang mà nhận lỗi, mở miệng nói trước một câu mà khó khăn như vậy sao?



Ta đã lấy cớ thân thể khó chịu, cưỡi ngựa rất chậm rất chậm rồi, vì sao Tô đại ca còn không chịu tới tìm ta?



Buồn bực rầu rĩ cưỡi ngựa, lại nghe chủ nhân hỏi Huỳnh Tuyết: “Huỳnh Tuyết, hoa khôi đầu bảng của Miên Phượng các Giang Nam tên gọi là gì vậy, nghe nói nàng này cầm kỳ thi hoạ không gì không giỏi, là tài nữ rất có danh tiếng, hình như Tô đại ca cũng rất ngưỡng mộ nàng ta, mỗi lần tới Giang Nam đều nhất định phải ghé qua chỗ nàng, không biết vị cô nương đó có ý muốn hoàn lương hay không?”



Nghe những lời này, ta chỉ bĩu môi, làm như không để ý.



Tô đại ca, ngươi mà dám thừa dịp không có mặt ta lén ta trèo tường[1], ta nhất định cắn chết ngươi!



“Vị cô nương đó hồi nào đến giờ mắt cao hơn đỉnh, có điều Tô đại ca chúng ta cũng là nhân trung long phượng, cho dù là quận chúa cũng sánh đôi được, huống gì một nữ tử phong trần như nàng ta.” Huỳnh Tuyết ở bên cạnh cười nói.



Này, các ngươi tiết chế một chút cho ta có được không? Chính bài phu nhân[2] là ta còn đang sống sờ sờ đây, lại ngang nhiên ở ngay trước mặt ta thu xếp tìm tiểu lão bà[3] cho Tô đại ca!



“Chuyện đó là lang hữu tình, thiếp hữu ý nha, lần trước ta vô tình nghe được Tô đại ca nói với Hân Phong muốn có một đứa trẻ kế thừa y bát của hắn, Tô đại ca có một thân y thuật cao minh, nếu như không người nối nghiệp, thật sự rất đáng tiếc.”



Tiểu Thanh ở bên cũng thêm một câu cho thêm phần náo nhiệt.



Cái gì? Muốn có con? Vậy để đó ta sinh…



À mà, hình như không được, ta là nam giới, sinh con đối với ta mà nói có hơi khó một chút.



“Như vậy rất phù hợp, hay là để Tô đại ca cưới vị cô nương kia về, chỉ là vì sinh con nên mới cưới vợ, tin rằng Tiểu Lục sẽ không nói gì đâu, phải không, Tiểu Lục?”
“Biết rồi, rắn nhỏ ngốc nghếch lại ăn giấm.”



“Còn có, lát nữa xong việc rồi, ta muốn ngủ trong lòng ngươi!”



Ta dự tính hết rồi, Tô đại ca có kế sách, ta cũng có đối sách, một đường này, ta sẽ luôn luôn lấy hình dạng rắn đi theo hắn, hắc hắc, hắn cho dù có háo sắc hơn nữa, cũng không thể đối với một con rắn làm chuyện nọ chuyện kia được.



Cho dù đã có thể tuỳ ý biến hoá thành người, ta bình thường vẫn thích biến thành con rắn nhỏ nằm trong lòng Tô đại ca ngủ ngon, cho nên Tô đại ca không hề nghi ngờ, hắn thuận miệng nói: “Được, tuỳ ngươi muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu.”



Được rồi!



“Còn có, tới Giang Nam rồi, ngươi phải mua quà vặt ăn ngon cho ta.”



“Không vấn đề.”



“Còn có, tế bái đa nương xong rồi phải lập tức về kinh, không được dừng lại.”



“Nghe lời ngươi.”



“Còn có…”



“Hình Tiểu Lục, trong lúc này ngươi có thể tập trung[4] một chút được không?”



“A? Điểm tâm? Ở chỗ nào?”



Nghe được câu hỏi của ta, mặt Tô đại ca đen phân nửa.



Xem ra ta là đang khiêu chiến lực nhẫn nại của Tô đại ca, ta lanh trí vội ngậm miệng lại, có điều Tô đại ca cũng không có ý định lúc này buông tha cho ta, hắn nhẹ nhàng đặt ta lên thảm, sau đó cúi người xuống, nhiệt tình hôn cắn đôi môi ta, vì vậy dưới sự âu yếm và bao dung của hắn ta rất nhanh liền tan chảy.



“Tiểu Lục, đời đời kiếp kiếp, ta chỉ cần một mình ngươi…”



Nghe được lời của Tô đại ca khe khẽ vang lên bên tai, mắt ta có hơi nóng lên, vội vàng nhắm lại mi mắt.



Tô đại ca, ta cũng như ngươi!



Trên đường lớn, chiếc xe ngựa nhỏ bé càng chạy càng xa dần, tiếng rên rỉ nhỏ vụn thỉnh thoảng xen lẫn trong tiếng bánh xe lộc cộc, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.



Hành trình Giang Nam chỉ vừa mới bắt đầu thôi.



[1] Nguyên văn: ba tường (trèo tường) = ngoại tình



[2] Chính bài phu nhân: phu nhân danh chính ngôn thuận, cưới hỏi đàng hoàng



[3] Tiểu lão bà: vợ nhỏ



[4] Nguyên văn: 用点儿心 (dụng điểm nhi tâm)



~~~~~~~~



HOÀN