Kiều Kiều Sư Nương
Chương 108 : Đoạt vợ
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
- Thiếp nói tướng công, Lam Lam, bữa trưa này rốt cục xong hay chưa?" Không biết khi nào, Thẩm Nhạn Băng đã xuất hiện trước mặt Lăng Phong và Lam Phượng Hoàng.
Lam Phượng Hoàng chưa đến ăn bữa sáng đã phải liên tiếp ứng phó vài lần mãnh liệt công kích của Lăng Phong, thật vất vả mới đợi đến lúc Lăng Phong chủ động buông tha tiến công, lại bị Lăng Phong yêu cầu phải trong ăn cơm trưa trong lòng hắn, kiểu ăn cơm xích lõa này, phải nói là không thể hoang đường hơn, lúc này Thẩm Nhạn Băng từ ngoài tiến vào, đích thực sự ngượng ngùng không thôi, hận không thể tìm trên mặt đất một cái lỗ chui xuống.
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Thẩm tỷ, chẳng lẽ ta ở cùng Lam Lam nàng ghen tị, cũng tốt,, nàng cũng đến ăn cùng chúng ta đi!"
Thẩm Nhạn Băng vươn ngón tay ngọc, hung hăng véo Lăng Phong một cái, nói:"Thiếp mới không cần, mặc kệ chàng, bại hoại. " Nói xong, còn giả bộ tức giận ly khai.
Lăng Phong ôm lấy Lam Phượng Hoàng muốn đuổi theo, Lam Phượng Hoàng lại khăng khăng phải mặc y phục vào đã. Đến lúc hai người mặc xong y phục, Thẩm Nhạn Băng sớm đã không còn hình bóng.
- Đi, đi tìm Thẩm tỷ, để nàng ấy cùng với nàng cùng nhau theo ta, dù sao cũng không vội quay về Hoa Sơn. "" Lăng Phong đùa nghịch nói.
Đang nói, đột nhiên chỉ thấy một ả ma giáo nữ đệ tử vội vã xông tới, nhìn thấy Lăng Phong và Lam Phượng Hoàng, hổn hển:
- Thánh nữ, con trai của Liễu Nhất Đao Liễu Hùng Phi mang theo một nhóm võ lâm nhân sĩ võ lâm nhân sĩ muốn san bằng Lăng phủ? "
Lam Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi:
- Đây là có chuyện gì? "
Đệ tử nọ nói:
- Bọn họ nói Liễu Nhất Đao là chúng ta hại chết, muốn báo thù!"
Lam Phượng Hoàng nói:
- Nếu như là ma giáo chúng ta hại chết Liễu Nhất Đao, vậy cùng Lăng phủ có quan hệ gì chứ?"
- A!" Đại đệ tử nọ hét thảm một tiếng, trường đao trong tay tuột tay bay ra phía trước hơn ba trượng, một vòi máu tươi từ cổ hắn phun ra, tung tóe lên cao. Mà cái đầu lâu bay lượn giữa không trung, thân thể ầm ầm đổ xuống ngã ra sau chỉ trong một cái chớp mắt, đầu cũng nặng nề rơi xuống bên thân hắn.
Mọi người còn chưa thấy rõ Lăng Phong xuất kiếm ra sao, đệ tử nọ đã mất mạng đương trường! Mọi người trong lòng đều tràn ngập đảm chiến và khủng hoảng,, không ai không bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ. Nếu như nói cảnh cự thạch tung bay lúc trước là một cảnh tượng tráng lệ đẹp đẽ, thì cái chết của đại đệ tử Liễu gia này đây, chính là cảnh tượng máu tanh tàn khốc.
- Phong nhi, không được lạm sát kẻ vô tội!" Thẩm Nhạn Băng nhìn không nổi cảnh máu chảy đầm đìa như vậy, tuy rằng nàng cũng hiểu được người của Liễu gia đáng hận, nhưng cái đó dù gì cũng đã qua, người chết rồi lại khiến người sống đi chịu tội. Huống chi những đệ tử Liễu gia này cũng không hoàn toàn là người của Liễu gia, rất nhiều cũng là những hài tử thường dân nghèo khó.
- Còn có ai không phục?" Lăng Phong lạnh lùng hỏi.
- Ta!"
Lại mộ tiếng "Giết!".
Lúc này đây, mọi người đương trường đều không thấy hành động của Lăng Phong. Không có kiếm quang, không có hàn khí xâm nhập thân thể. Nhưng vẫn có máu tươi phun xối xả, đầu bắn lên trời, thân đổ xuống đất.
- Nếu không muốn chết thì cút ngay cho ta!" Lăng Phong lạnh lùng nói. "Thế nhưng Liễu Hùng Phi nhất định phải lưu lại cho ta, còn lại, lấy hết mấy cái thi thể này, dọn sạch sẽ cho ta. Về nhà nói cho chủ nhân các ngươi, muốn chuộc lại Liễu Hùng Phi, thì hãy công khai nhận lỗi chịu sai trước toàn thể võ lâm, cộng với trao trả cha ta!!"
Nếu không có Thẩm Nhạn Băng khuyên bảo, Lăng Phong thực sự sẽ không thủ hạ lưu tình, trong mắt hắn mọi người của Liễu gia nên chết hết, huống chi nhân từ với địch nhân, chính là tàn nhẫn với bản thân. Bởi vậy đối với địch nhân, nên coi như gió lạnh thổi kẽ lá, gió cuốn mây tan. Tiêu Dao Tâm Kinh của Lăng Phong càng tu luyện thâm hậu, sát khí của hắn phảng phất lại càng mạnh mẽ, tựa như không có lực lượng nào có thể khống chế. Đặc biệt khi đã bị kích thích, lại càng không thể khống chế.
Đối mặt với Lăng Phong cường đại như vậy, ai dám tranh phong? Làm lâu la bất quá là muốn trà trộn giang hồ, vì danh vì lợi cũng tốt, vì bát cơm ăn cũng được, nhưng ai cũng không muốn bồi luôn cái mạng nhỏ của mình.
Cút, cút nhanh, chỉ hận cha mẹ sinh ra không có thêm hai cái chân nữa. Tất cả đệ tử Liễu gia vây công Thẩm Nhạn Băng, tựa như ong vỡ tổ, bằng tốc độ nhanh nhất có thể cút khỏi Lăng phủ.
Không đầy nháy mắt, Liễu gia đệ tử vây công Lăng phủ không còn một người, đến ngay cả thi thể cũng được khiêng đi, một cái cũng không còn.