Kiều Kiều Sư Nương
Chương 114 : Bạch Lăng bách linh
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Cùng tam nữ xinh đẹp đại chiến một hồi, Lăng Phong có cảm giác thật tiêu hồn, sảng khoái. Khi tỉnh lại, trời đã quá trưa. Lăng Phong cùng tam nữ bàn kế thương lượng, cuối cùng quyết định, cùng nhau trở về Hoa m.
Tiên hạc của Lam Phượng Hoàng một lần chỉ có thể chở được ba người, bởi vậy Lăng Phong để Lam Phượng Hoàng mang theo Thẩm Nhạn Băng cùng La Ngọc Thanh trở về huyện Hoa m trước, sau khi an bài thỏa đáng, sẽ quay lại đón hắn, đồng thời trở về Hoa m.
Tí nữa thì quên, La Ngọc Thanh vẫn còn có chút lo lắng, dù sao nàng cũng là người có gia thất. Thế nhưng nghĩ đến tình cảm của Lăng Phong, hơn nữa được Thẩm Nhạn Băng và Lam Phượng Hoàng khuyên bảo, nàng quyết định sẽ theo Lăng Phong. Dù sao đây cũng là vui vẻ cả đời, không vui cũng là cả đời, làm nữ nhân hà tất gì phải tự ủy khuất chính mình? La Ngọc Thanh nghĩ thông suốt một lúc, cùng Lam Phượng Hoàng, Thẩm Nhạn Băng sửa soạn quần áo, dùng bữa sáng, sau đó cưỡi tiên hạc bay trở về Lăng phủ ở Hoa m.
Từ Hàng Châu tới Hoa m, vừa đi vừa về cũng phải mất bảy, tám canh giờ, hơn nữa còn phải nghỉ ngơi, bởi vậy Lăng Phong tại Hàng Châu không muốn cũng phải mất ít nhất là hai ngày mới có thể trở về Hoa m.
Lăng Phong tại Lăng phủ kiểm kê lại một chút, mặc dù Lăng gia vừa qua khỏi kiếp nạn, nhưng là Lăng Khanh tại Kim Lăng được Ma giáo bảo vệ, bởi vậy Lăng gia sinh ý rất nhanh có thể phục hồi, hơn nữa càng thêm thâm căn cố đế (vững chắc), điểm này Lăng Khanh bản thân có thể an tâm.
Lăng gia mặc dù phú xưng địch quốc, nhưng là biệt viện nơi này không thể ở lại được nữa, dù sao nơi này đã chết rất nhiều người, âm khí thật là sâu a.
Lăng Phong đi loanh quanh trong phủ, một lát sau Bạch Lăng tới mời hắn dùng bữa. Tới bàn, Lăng Phong đứng nhìn Bạch Lăng, nói:
- Bạch Lăng, nàng ở Lăng gia lâu như vậy, coi như là người của Lăng gia rồi. Giờ nàng hãy ngồi xuống cùng ta ăn cơm đi."
- Nhưng mà...." Bạch Lăng trong lòng tuy thích, nhưng là nàng cũng không dám lỗ mãng.
Lăng Phong hiểu ý nàng, nói:
- Sợ cái gì, nhà này giờ chỉ còn nàng với ta, ta không nói thì ai mà biết."
Bạch Lăng nghe xong thoải mái hơn, khẽ "ân" một tiếng, lúc này mới dám ngồi xuống.
Ở trên bàn, Lăng Phong gắp cho Bạch Lăng vài món, rất hợp khẩu vị. Bình thường nàng không thích uống rượu, hôm nay cư nhiên lại phá lệ, hăng hái bừng bừng cùng hắn uống tới tận khuya.
Bởi vì có nội lực thâm hậu, Lăng Phong tửu lượng khá là tốt, hơn nữa tâm tình hôm nay lại vui, uống đến mức đứng dậy suýt cũng không nổi. Uống nhiều hơn, tự dưng cũng nói nhiều. Vì vậy Lăng Phong cứ vừa uống vừa sang sảng, thuật lại cho Bạch Lăng những kinh nghiệm vừa qua ở Hoa Sơn.
Rượu vào thì lời ra, nào là Tử Lăng, Lục Phỉ Nhi, Tạ Lâm Lam, sư nương Bạch Quân Nghi...., Bạch Lăng trong ánh mắt vừa hâm mộ vừa là đố kỵ, nhất là Tử Lăng, lúc đầu là ở cùng nhau, đều là thị nữ của Lăng Phong, nhưng nàng bây giờ là thiếu phu nhân của Lăng gia rồi.
Lăng Phong thấy Bạch Lăng vẫn im lặng, bèn nói:
- Bạch Lăng nha, nàng như thế nào lại không nói lời nào? Có đúng hay không nàng sợ ta? Không cần sợ, ta đâu có coi nàng là ngoại nhân a."
Bạch Lăng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, người có thể hay không, cho ta cùng đi Hoa m......"
Lăng Phong sửng sốt, nói:
- Không, thiếp đương nhiên là nguyện ý gả cho chàng. Chỉ là bây giờ không thể làm bậy được." Bạch Lăng kinh hãi cùng bối rối nói, tim đập thình thịch không thôi, tựa như một chú nai con lạc mẹ.
- Nếu nàng đã đồng ý, thì không có gì là không thể làm. Mặc dù nàng không thể làm thê tử của ta, cũng có thể làm tiểu thiếp của ta, giống như Tử Lăng vậy." Lăng Phong nói đoạn, hai tay bắt đầu di chuyển, từ từ tiến tới bộ ngực sữa của nàng. Nới đó thật là mềm mại, thật là co dãn, mặc dù không lớn lắm, nhưng cảm giác thì thật là tuyệt. Cùng lúc đó, Lăng Phong ở phía sau khẽ cọ sát vào Bạch Lăng, không hề có hảo ý. Bị tập kích bất ngờ như vậy, Bạch Lăng vừa thẹn vừa mừng, còn có chút vui sướng.
Bạch Lăng quay đầu, gắt giọng:
- Thiếu gia, người xấu!!" Đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, vừa buồn cười lại rất đáng yêu.
Lăng Phong nhìn thấy kích động một trận. Vì vậy nhịn không được mà mút lấy, khẽ tách hàm răng ngọc ngà của nàng ra, tham lam tìm kiếm đầu lưỡi ngọt ngào. Bạch Lăng bị Lăng Phong ba đường giáp công, khó có thể chịu được. Nàng cũng không phản kháng nữa, thân thể hoàn toàn để hắn loạn động. Nếu đem Bạch Lăng so sánh với Lăng Phong, hắn tự nhiên được xem là một tay lão luyện a.
Lăng Phong tham lam mút lấy mật dịch trong miệng nàng, hai tay hung mãnh nắm lấy song nhũ của nàng, nhẹ nhàng xoa bóp. Bị kích thích như vậy, Bạch Lăng toàn thân nóng lên, có chút choáng váng. Từ nhỏ tới giờ, còn chưa bị nam nhân phi lễ như vậy. Nàng trong lòng hy vọng hắn dần tiến từng bước, nhưng là lí trí cùng lễ giáo khiến nàng nàng không thể tùy tiện như vậy.
Bạch Lăng để Lăng Phong khinh bạc trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Lăng Phong nhìn nàng, cười nói:
- Thật sự là thơm a, làm ta mê chết đi được!"
Bạch Lăng xoay người, đối diện Lăng Phong, nói:
- Thiếu gia, thiếp, trong tim thiếp, chỉ có chàng thôi. Chàng nhất định không được phụ thiếp."
Lăng Phong nắm ngọc thủ của nàng, chánh sắc nói:
- Đó là nhất định. Ta nói rồi nhất định làm được!"
Bạch Lăng trên mặt mang theo thần sắc đỏ bừng, nói:
- n, thiếp tin chàng......"
- Vậy nàng còn chờ cái gì nữa, chúng ta động phòng thôi......"
- A......" Bạch Lăng cả kinh, chưa kịp phản ứng, đã bị Lăng Phong vòng eo ôm lấy, hướng sương phòng tiến đến......