Kiều Kiều Sư Nương
Chương 125 : Phượng Phượng khởi vũ
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Thuyền hoa một lần nữa hướng Kim Lăng xuất phát, chỉ khác là nhân khẩu trên thuyền có chút thay đổi, không chỉ Tú Kì và Hứa Phượng Phượng mà còn kéo theo nô tỳ lẫn tùy tùng khoảng10 người, nhưng ở cũng tạm ổn. Không gian lầu 3 không cho hạ nhân lưu đến, cho nên Lăng phong cùng chúng nữ rất tự do.
Trở lại thuyền, sư nương giúp hứa phượng phượng sửa sang và an bài chỗ ở, đến lúc dùng bữa mới tụ lại. Lúc bước vào đại sảnh, Lăng Phong thấy hứa phượng phượng đang ngồi trầm ngâm suy tư, tựa như một đóa tiên hoa, mắt như làn thu thủy thanh lệ trong nắng , quả thực là một tuyệt sắc mỹ nữ động lòng người. Liếc thấy Lăng Phong bước vào, nàng bỗng cảm thấy ngượng ngùng mà cúi đầu xuống trước ánh mắt nóng bỏng ấy. Khuôn mặt nàng bỗng chốc hồng rực lên.
- Tú kì đâu? Sao không thấy nàng ấy đến?" Lăng Phong hỏi
Sư nương mỉm cười:
- Tú kì đã phó thác tất cả cho ngươi, lo gì nàng trốn mất?"
Nghe thế, Lăng Phong cũng chỉ mỉm cười đáp lại:
- Chỉ là thắc mắc chút thôi, nàng không nói gì với nàng ấy sao?"
hứa phượng phượng ngồi cạnh chen vào:
- Dặn cũng đã dặn rồi, chỉ là Tú Kì không thích nên không đến mà thôi."
Sư nương nói:
- Đôi tặc nhãn của ngươi cứ như thế, cả ta và Phượng Phượng còn không chịu được, huống hồ là Tú Kì. Tốt nhất là nên kiên nhẫn một chút"
Lăng Phong đang ăn, nghe thế, suýt nữa phun cả thức ăn ra bàn..
Sư nương liếc mắt nhẹ giọng nói:
- Phong nhi, ngươi không thể đứng đắn một chút sao?"
Lăng phong liếc nhìn Hứa Phượng Phượng:
- Phượng phượng đâu phải người ngoài, trong nhà với nhau cả mà , khách khách khí khí làm gì?"
Hứa phượng nghe thế, mặt ngọc đỏ bừng liếc nhìn sư nương một cái rồi thấp giọng:
- Uhm."
Sư nương vẫn bất chấp:
- Cái gì mà người ngoài với lại trong nhà, ai thèm với ngươi một nhà ."
Lăng phong một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của sư nương, cố ý nhăn nhó thở dài một tiếng rồi nói một cách ủy khuất:
- Nàng với ta há lẽ là người xa lạ? Phượng Phượng sớm muộn gì cũng thuộc về ta, không lẽ nàng không cấp chút mặt mũi cho lão công ta? Ối ta nghẹn chết mất......"
- Khì khì......" Hứa phượng phượng nhìn thấy bộ dạng lăng phong như vậy không nén được "phì" một tiếng .
Sư nương xấu hổ, eo thon nhẹ giãy dụa thoát khỏi ma trảo của Lăng Phong
Sư nương một bên mỉm cười nói:
- Vậy Phong nhi, người đàn xướng phụ họa cho Phượng Phượng a.
Lăng phong vừa nghe, nói:
- Vậy nàng làm gì?"
Sư nương cười, nói:
- Ta tự nhiên đúng là người xem rồi."
Hứa phượng phượng nhìn lăng phong cùng sư nương, cúi đầu nói:
- Vậy mời Lăng thiếu hiệp … "
Sư nương dậm dậm chân:
- Kêu Lăng thiếu hiệp là thế nào, phải kêu là tướng công!"
- Uhm!" Hứa phượng phượng cúi đầu, ngượng ngùng lên tiếng.
Lăng phong cầm lấy cây cầm, khẽ lướt một chút, âm luật thì hắn không tinh thông lắm, nhưng một khi đã nghe qua thì luôn nhớ rõ, vẫn có thể xướng một vài giai điệu thông thường, bởi vậy Lăng phong mỉm cười tự tin:
- Chuẩn bị tốt chưa? Ta bắt đầu đây"
- n!" Hứa phượng phượng gật gật đầu.
Lăng phong lướt tay lên đàn, nương theo cảm xúc bắt đầu thăng hoa :
- Giang hồ cười ân oán rồi, người so chiêu cười giấu đao, hồng trần cười cười tịch liêu, tâm rất cao đến không. Trăng sáng chiếu lên con đường xa xôi vạn dặm ,con người ta sẽ già nhưng tâm không già, yêu không được , quên không được , nhưng là hoa không phải hoa vũ không phải vũ, quần quận nước sông chảy không được. Một thân hào tình tráng chí thiết ngạo cốt, nguyên lai anh hùng vốn là cô độc, giang hồ cười yêu tiêu dao, cầm hoặc tiêu sẽ đến, ngửa mặt lên trời cười toàn bộ đã quên, tiêu sái như gió khinh phiêu phiêu......"
Hứa Phượng Phượng cùng sư nương nghe tiếng ca của hắn đến si ngốc. Khi đến nhịp, Hứa Phượng Phượng bắt đầu nhảy, vũ điệu tưởng chừng đơn giản mà tao nhã hào khoáng, phối hợp với đôi chân thon dài cân xứng, dáng vẻ vạn vạn tuyệt thế phong tình, phảng phất giống như tiên tử giáng trần.
.
Nương theo tiếng ca phập phồng phiêu lãng của Lăng Phong, vẻ mặt nàng dần biến đổi, có khi đôi mắt ánh lên vẻ thê lương sầu muộn, khi thì vui tươi pha lẫn xấu hổ, rồi một nụ cười yếu ớt, đôi mày khẽ nhíu, vẻ đẹp tuyệt thế có nam nhân nào không sa ngã? ngọc thủ cùng eo thon nhỏ nhắn mềm mại nhu nhuyễn, liên miên không dứt làm ra đủ loại tư thế, đúng là cực phẩm vũ sư.
Hứa phượng phượng vũ mỵ triền miên, lại thỉnh thoảng nhiệt tình điên cuồng, nàng nương theo tiếng đàn bước từng bước, thân thể mềm mại nương theo ánh đèn mờ càng thêm ảo, mỗi khi nhấc tay , bước chân đều khiến kẻ khác hoa mắt, tâm tình như mê như say .....
Lăng phong một bên xướng, một bên bị hứa phượng phượng làm cho thần tình điên đảo, mỉm cười say mê......
Ngay lúc này hứa phượng phượng hoàn toàn say mê theo tiếng ca của lăng phong , tiếng ca cùng tiếng đàn như quyện vào nhau tựa như đắm chìm trong tình yêu vĩnh viễn không dứt Nàng vì lăng phong mà nhảy, như thể hòa mình chung với trời đất