Kiều Kiều Sư Nương

Chương 13 : Hoa sơn công địch

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Lăng phong bị Lục Thừa Thiên đánh trúng một cỗ kiếm khí, đồng thời lại bị nội lực của sư nương kéo về phía sau, vì vậy cả người lập tức văng lên không trung.

Sau đó tất cả mọi người nghe thấy ""bùm" một tiếng, Lăng Phong đã rớt xuống ao sen bên cạnh luận võ trường.

Trước khi rơi xuống nước, Lăng Phong vẫn còn ý thức, liền dụng Quy tức đại pháp ngậm miệng nín thở. Thế nhưng dòng nước ào ào tràn vào miệng, rốt cục cũng bị nuốt vài ngụm xuống bụng. Lúc này toàn thân ướt sũng, Lăng Phong dần dần tỉnh táo trở lại.

Rơi xuống ao nước, bởi vì lực rất mạnh, cho nên Lăng Phong bị nhấn chìm xuống tận đáy. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, trong cơ thể hắn xuất hiện vài dòng khí nóng chuyển động khắp các kinh mạch, đồng thời di chuyển hướng về nơi tiếp xúc giữa mông và đáy ao, cuối cùng đều tan biến đi.

Cứ như thế, Lăng Phong cảm thấy mông mình lún xuống, như ngồi trong một cái hố vậy.

Điều này làm cho Lăng Phong nghi hoặc, liền từ đáy nước ngẩng đầu nhìn lên. A a, kỳ lạ. Chỗ Lăng Phong ngồi quả nhiên là một cái hố nhỏ, không, không thể nói là hố, mà là động.

Đáy ao lại có thể bị ngồi xuyên thành một cái động, bởi vậy có thể thấy một chiêu vừa rồi của Lục Thừa Thiên đã dùng sức lớn như thế nào, rõ ràng là muốn đưa mình vào chỗ chết. Lăng Phong nghĩ tới đây, càng thêm hiểu rằng cuộc sống tương lai của mình tại Hoa sơn sẽ không có những ngày tháng yên bình.

Lại nói, Lăng Phong dập mông xuống đáy ao tạo thành một cái thủy động, hắn lấy tay khoét rộng động khẩu nhìn ra, rõ ràng là không thấy đáy. Trước mắt đâu đâu cũng là ánh sáng chói lòa, càng kỳ lạ hơn là nước ao không hề tràn vào cái động này, vẫn ở trên miệng động lưu chuyển bình thường, giống như cửa động được đậy lại bằng một tấm màng chắn trong suốt. Kỳ cảnh tựa như ánh trăng chiếu xuống đáy ao, lưu quang lấp lánh trông rất đẹp mắt. Nhất thời khiến Lăng Phong quên đi tình cảnh của mình lúc này, mãi đến khi hô hấp thấy khó khăn thì mới hồi thần.

Tạm thời bỏ qua hiếu kỳ, Lăng Phong trồi lên mặt nước.

- Sư đệ, sư đệ ngươi không sao chứ!!" Tạ Lâm Lan là nguời đầu tiên lao tới, đưa tay kéo Lăng Phong từ dưới nước lên bờ.

Lăng Phong được tiếp xúc với ngọc thủ mềm mại của Tạ Lâm Lan, trong lòng không khỏi tán thưởng:
Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, dù tức giận cũng rất xinh đẹp.

Bị sư tỷ nói như vậy, Lăng Phong có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu lúng túng, khuôn mặt thoáng đỏ lên, đáp:

- Không, không có…"

- Vậy ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?" Tạ Lâm Lan nói ra mới cảm thấy hối hận, bởi vì nàng hiểu được lời này như là bị tình nhân trêu chọc, thật không thỏa đáng, chỉ dành ngậm miệng không nói thêm nữa. Nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, một tia đỏ hồng thoáng lướt qua khuôn mặt trắng như tuyết.

Khuôn mặt trắng hồng như hoa, đôi mắt nhu mị, như lưỡng hoằng thu thủy, mỗi khi chuyển động, toát lên vẻ phong tình nữ nhân, vô cùng động nhân, Lăng Phong cũng là nhiều ngày không phát tiết, lúc này thấy Tạ Lâm Lan thần thái hàm tình, không khỏi dục hỏa bùng phát. Trong lòng khát vọng thời gian dài khó có thể áp chế, liền nắm lấy ngọc thủ Tạ lâm Lan, nói:

- Sư tỷ, tỷ thật đẹp, cho nên, cho nên ta mới nhịn không được nhìn tỷ chằm chằm như thế."

- Nguơi…ngươi nói bậy bạ gì đó…"Tạ Lâm Lan trong lòng thấp thỏm, vừa mừng lại vừa sợ, chỉ đành quay người đi, sợ rằng Lăng Phong sẽ thấy được vẻ mặt ngượng ngùng kinh hỉ của mình.

- Sư tỷ, lời ta nói đều là thật, ta rất thích tỷ." Lăng Phong nói xong liền nắm lấy ngọc thủ của Tạ Lâm Lan, đem cánh tay khiết bạch như ngọc đặt lên miệng mình mãnh hôn.