Kiều Kiều Sư Nương

Chương 2 : Thụ nghệ

Ngày đăng: 17:58 30/04/20


Ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Phong cảm thấy dưới mông vẫn còn vô cùng đau nhức. Sau khi rửa mặt xong, lại có nha hoàn mang bữa sáng lên. Đương nhiên, không phải tất cả đệ tử Hoa Sơn phái đều có đãi ngộ như thế, ngoại trừ chưởng môn, sư nương và Lục Phi Nhi ra, phỏng chừng Lăng Phong chính là đệ tử Hoa Sơn phái đầu tiên được như thế, khỏi nói, có tiền mà. Vì để không tỏ ra đặc biệt ưu đãi, Lăng gia đã bỏ tiền cấp nha hoàn cho tất cả các đệ tử đích truyền của Hoa Sơn, như vậy, các tam anh tam phượng khác đều được hưởng sái từ Lăng Phong, cùng nhau hưởng thụ đãi ngộ cao cấp.

Lăng Phong vừa ăn xong bữa, nhị sư huynh Hà Vĩ Thu đã tới, còn có nha hoàn cầm theo hai bộ y phục mới. Mặc dù Lăng Phong đem theo rất nhiều quần áo lên núi, bất quá Hoa Sơn phái có quy định, tất cả các đệ tử đều phải mặc một loại trang phục giống nhau, ngay cả hắn cũng không có ngoại lệ.

Lăng Phong vừa thấy nhị sư huynh đến, lập tức vừa hành lễ, vừa nhường chỗ ngồi, ra vẻ vô cùng lễ phép. Hắn chân thành nói:

- Nhị như huynh, thực thất lễ!"

Hà Vĩ Thu nhìn bộ dáng cà nhắc của Lăng Phong, tựa như một cô nương mới bị phá xử đi trên đường, nhớ tới những tao ngộ hắn gặp hôm qua, không khỏi khe khẽ bật cười, liền khoát tay, kéo Lăng Phong ngồi xuống, nói:

- Tiểu sư đệ, bây giờ ngươi đã là đệ tử Hoa Sơn phái, sau này chúng ta đều là người một nhà, ngươi không cần phải khách khí như vậy."

Lăng Phong hai tay kéo lấy tay Hà Vĩ Thu, nói:

- Sau này xin nhị sư huynh chiếu cố nhiều hơn. Nhất là phương diện học nghệ, cũng nên nghiêm khắc một chút, không cần khách khí với đệ." Đương nhiên, những lời này tuyệt đối là lời nói phát ra tự đáy lòng, chỉ bất quá là hơi chập chờn một chút thôi.

Lăng Phong trước khi lên núi đã xác định rất rõ ràng, cha đưa mình tới, cũng chẳng hề trông chờ mình học được bao nhiêu võ công, bất quá cũng có cái danh là đệ tử Hoa Sơn phái, cùng các sư huynh đệ tạo ra quan hệ tốt, gia tăng cảm tình, ngày sau trở về tiếp quản chuyện làm ăn, cũng không sợ võ lâm đồng đạo uy hiếp. Lăng Khanh lấy ba năm kỳ hạn, đợi khi Lăng Phong đủ mười tám tuổi , sẽ cho về Hàng Châu cử hành lễ trưởng thành, cũng là muốn cưới lão bà cho hắn, sinh con đẻ cái, sau đó tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc. Cho nên Lăng Phong đối với chuyện ngày hôm qua cũng chẳng thèm để ý bao nhiêu, đối với Hà Vĩ Thu cũng là rất cung kính tốt đẹp.

Hà Vĩ Phu đâu biết dụng ý của Lăng Phong, nghiêm nghị nói:

- Sư phụ hiện đang bế quan, sư nương mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, không thể chiếu cố đến ngươi, cho nên giao cho ta tới dạy bảo ngươi. Chỉ là ta bản lãnh tầm thường, không nên làm hại lớp đệ tử sau mới tốt."

Lăng Phong cười, nói:

- Nhị sư huynh quá khiêm nhường rồi, ở trên núi này, ai không biết nhị sư huynh chẳng những bản lãnh xuất chúng, mà còn đức cao vọng trọng."

Mấy lời ngon ngọt này Hà Vĩ Thu nghe được thì thập phần thoải mái. Hắn biết tiểu tử này là nhi tử của Hàng Châu thủ phú, mẫu thân hắn lại là Thẩm Nhạn Băng, phải biết rằng Thẩm Nhạn Băng cùng sư nương quan hệ không tầm thường, cùng hắn có quan hệ tốt, chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa, tiểu tử này nói chuyện cũng thẳng thắn dễ nghe, khiến cho mình rất vừa lòng.

Hà Vĩ Thu đỡ Lăng Phong đứng lên, nói:

- Vinh dự được cùng ngươi nói chuyện, ngươi xem, đây là y phục mới sư nương sai người chuẩn bị, ngươi tới thử một chút."

Lăng Phong nhìn thấy hai bộ y phục, một bộ màu xanh, một bộ màu trắng. Hắn cầm lên ước lượng một chút, lại ướm thử vào người. "Không ngờ sư nương lại chu đáo như thế, quần áo này thực là vừa với người đệ." Hắn trong lòng đối với chu đáo cùng quan tâm của sư nương thì hết sức cảm kích.

Hà Vĩ Thu gật đầu nói:

- Đó là, chúng ta nhiều sư huynh sư muội như thế tiến vào, còn chưa nghe nói sư nương hỏi qua chuyện y phục bao giờ, ngươi là người đầu tiên."

Lăng Phong vẻ mặt tươi cười, nói:
- Cái này cũng không cố định. Lâu thì ba năm, nhanh thì một năm, để xem thể chất cùng năng lực của ngươi như thế nào."

Lăng Phong chớp chớp mắt, nói:

- Ai da, phải lâu như vậy sao? Con tưởng rằng vừa lên núi đã được học bản lãnh, một năm đã tựu thành."

Sư nương mỉm cười, nói:

- Học nghệ không giống như làm đậu hũ, nhanh như vậy làm sao có thể thành."

Lăng Phong gật đầu, nói:

- Xem ra luyện võ công so với tu khổ hạnh cũng là giống nhau."

- Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, bởi vậy luyện công phu căn cơ, so với Thiếu Lâm tự cũng không khác là mấy. Tất cả người học võ, đều là từ những cái cơ bản nhất mà tập luyện." Sư nương lại nhắc nhở:

- Phong nhi, dục tốc bất đạt, cho dù bây giờ lập tức dạy ngươi bản lãnh, ngươi cũng không thể đạt được thành tích gì."

- Dạ!" Lăng Phong đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta xem sư nương da nhẵn thịt mềm, nhất định là không có luyện qua mấy cái căn bản này.

Vì để trấn an Lăng Phong, sư nương liếc nhìn hắn một cái, nói:

- Phong nhi, bây giờ ví như làm một cái nhà, nếu như nền móng không làm cho tốt, cái nhà cũng không có chắc bền, ở không được bao lâu, nó sẽ xiêu vẹo mà đổ xuống. Học nghệ cũng giống như vậy, cơ sở đã không vững, sau này gặp phải vẫn đề lớn sẽ gặp nhiều khó khăn. Ta không muốn cho ngươi học nghệ trở thành thất bại như thế."

Lăng Phong là người thông minh, đạo lý đơn giản này, làm sao hắn lại không hiểu. Hắn thầm cảm thấy trách nhiệm của mình không nhỏ. Hắn biết nếu muốn đứng trên người ta, phải cam chịu khổ cực, bởi vậy Lăng Phong trong lòng hạ quyết tâm, không luyện tốt căn cơ, quyết không học nghệ.

Lăng Phong nhìn sư nương nói:

- Sư nương, con hết thảy đều nghe theo người."

Sư nương cười, nói:

- Ta biết ngươi là hài tử ngoan. Vĩ Thu, ngươi đưa Phong nhi ra ngoài."

- Vâng, sư nương." Hà Vĩ Thu gật đầu, dẫn theo Lăng Phong rời đi."