Kiều Kiều Sư Nương
Chương 49 : Tỷ thí sư nương
Ngày đăng: 17:58 30/04/20
Lăng Phong nhìn thấy sư nương từ trong phòng đi ra, tức thì cung kính nói:
- Đệ tử quấy rầy sư nương nghỉ ngơi…."
Sư nương mỉm cười lắc đầu nói:
- Sư nương trong lòng cao hứng, ngươi không cần vội vã như vậy. Vừa rồi ta thấy ngươi luyện đến xuất thần,cho nên không có làm phiền ngươi .Quả thật sư nương không có nhìn lầm người, ngươi thiên tư hơn người, thực đúng là kỳ tài luyện võ."
Lăng Phong mừng rỡ nói:
- Sư nương quá khen."
Sư nương gật đầu, cười nói:
- Ta hy vọng ngươi có thể trò giỏi hơn thầy, lại đây, sư nương thử võ công của ngươi một chút."
Lăng Phong sửng sốt, nói:
- Sư nương người…người muốn tỷ thí với đệ tử sao?"
- Không được sao?" Ánh mắt sư nương có chút tinh nghịch, thiếu chút nữa khiến Lăng Phong thần hồn điên đảo.
Sư nương cùng Lăng Phong đứng đối diện với nhau trong đình viện, Lăng Phong cảm thấy mình có chút khẩn trương, đối với hắn mà nói, tỷ thí cùng sư nương là một nan đề rất lớn. Theo lý thuyết, đánh thắng được sư nương là việc hoàn toàn có thể. Nhưng một khi thắng sư nương, thì liệu nàng có không bị đả kích? Nói đi cũng phải nói lại, nếu như thua sư nương, cũng chẳng phải là làm cho sư nương thất vọng sao?
Chính vào lúc trái phải đều khó, thấp thỏm bất an, sư nương phát hiện thấy Lăng Phong tâm tình dao động, cười nói:
- Lúc đối địch mà tâm lý đã chịu thua như thế, có phải không muốn giữ cái mạng nhỏ nữa? Ta với ngươi là đánh thật sự đó…"
Lăng Phong vừa nghe, lập tức thả lỏng tâm tình, mỉm cười dứt bỏ tạp niệm, thuận tay rút trường kiếm bên hông ra. Thân kiếm chạm vào vỏ kêu "Keng" một tiếng sắc bén, không gian tràn ngập mùi tử khí. Công lực của Lăng Phong tựa hồ cũng được tiếng kiếm kích phát, đột nhiên vận tới năm thành công lực, hắn biết nội lực của mình tuyệt đối vượt qua sư nương, bởi vậy khi cùng sư nương giao đấu, chỉ có thể dụng năm thành công lực, tránh làm tổn thương đến nàng. Cho dù như thế, Lăng Phong trong lòng vẫn tràn ngập hăng hái, chỉ là tâm vẫn lặng như gương theo dõi từng cử động của sư nương.
Tình huống diễn biến bất ngờ làm chính Lăng Phong cũng cảm thấy kinh hãi, từ trước tới giờ chưa từng thấy phát sinh, đột nhiên tự mình có thể khống chế công lực thu phát tùy tâm. Lăng Phong trong lòng cảm nhận được gì đó, một tia cuồng hỉ mơ hồ lướt qua. Đây là cơ duyên giác ngộ võ đạo, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Cũng là khao khát của vô số người luyện võ, cho dù sư phụ muốn cũng không thể truyền cho đệ tử, chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ cùng ma luyện, khắc khổ, thiên phú và cơ duyên, thiếu một thứ cũng không được đạt được cảnh giới này, thật không ngờ trong lúc vô tình Lăng Phong lại có thể đạt tới.
Lăng Phong cười nói:
- Bảo bối ngoan, nàng nhớ lại lúc sau, mật dịch phía dưới có phải rất nhiều không?"
Tạ Lâm Lan hai má ửng đỏ, kiều mị nói:
- Đều tại chàng, khiến cho người ta thủy dịch chảy đến cạn khô."
Lăng Phong nâng cằm nàng lên, vừa đứng đắn vừa xấu xa nói:
- Cạn thật không? Sao vẫn còn cái gì ướt đẫm thế này?"
Tạ Lâm Lan vội vàng từ lòng Lăng Phong ngồi dậy, bước xuống giường chạy ra xa, cười duyên nói:
- Người ta mới phục vụ chàng kiệt sức rồi, bây giờ phải đi súc miệng."
Tạ Lâm Lan kiều diễm mê người, mị cốt thiên sanh, không ai ở cùng nàng mà không bị nàng hấp dẫn, có thể khiến nàng kiêng dè như thế, cũng khiến người ta vô cùng kiêu hãnh.
Rửa mặt xong, ăn sáng qua loa một chút, chúng đệ tử lại cùng nhau tập hợp. Sư nương nhắc lại nhiệm vụ một lượt, sau đó mọi người liền chia nhau ra truy tìm Trần Phất Hiểu.
Hôm nay, dương quang vũ mị, khí trời tốt lành. Giữa đám đệ tử Hoa Sơn, xuất hiện một người nổi bật, mà về sau khiến cho giang hồ chấn động.
Từ đây mở ra một chân trời mới cho cuộc đời Lăng Phong, mà giang hồ với sự xuất hiện của hắn, cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Từ nay về sau, võ lâm lại xuất hiện một truyền kỳ - Lăng Phong.