Kiều Kiều Sư Nương
Chương 64 : Sư nương - Kiều thê
Ngày đăng: 17:59 30/04/20
Trời hãy còn chưa sáng rõ, nên Lăng Phong cùng sư nương vẫn nằm trên giường, hai người vô cùng thân mật, cảm giác như không ai có thể chia lìa được bọn họ, cái loại cảm giác này tựa như tân hôn phu thê ân ái triền miên, gắn bó keo sơn, nước sữa hòa nhau.
Lúc này, Lăng Phong đang ôm sư nương trên giường, chẳng biết khi nào bên tai truyền lại tiếng hô hấp rất nhỏ, hắn không khỏi tức cười. Nguyên lại sư nương Bạch Quân Nghi quá mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ, trên mặt nàng xuất hiện nụ cười ngọt ngào thư thái.
Bạch Quân Nghi vừa tỉnh lại, thì cảm thấy cực kì thoải mái, đại khái từ lâu rồi nàng mới có thể ngủ thoải mái như vậy.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào phòng. Mặt trời phía đông thật rực rỡ và ấm áp.
Đôi mắt đẹp của Bạch Quân Nghi vừa mở, liền thấy xuất hiện gương mặt tràn đầy thanh xuân của Lăng Phong, khí tức nam nhân, khuôn mặt anh tuấn. Nhất thời đưa nàng trở lại hạnh phúc tối hôm qua, nhớ lại hết thảy mọi chuyên phát sinh ngày hôm qua, khoé miệng nàng nở ra nụ cười ngọt ngào, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt hắn, khuôn mặt cùng cái bóng trong lòng chậm rãi dung hợp lại thành một người. Lăng Phong đã trở thành một nửa tính mạng của nàng, tâm của Bạch Quân Nghi đã tràn đầy hình ảnh của Lăng Phong.
Lăng Phong từ khi cùng nàng giao hợp, tâm cảnh đã đề thăng lên cảnh giới Hư Không Minh Linh! Lăng Phong có thể hoàn toàn đọc được suy nghĩ trong lòng của những người có quan hệ thân mật với hắn. Loại cảm giác này làm cho Lăng Phong hưng phấn không thôi! Có lẽ đây là chỗ diệu dụng của Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh.
Trong mông lung hắn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng, ý thức Lăng Phong theo bản năng từ Hư Không Minh Linh cảnh giới trở lại hiện thực. Ngọc thể trong lòng Lăng Phong nhìn hắn với một ánh mắt hấp dẫn, ánh sáng từ chân trời xuyên qua khe cửa phản xạ trên mỹ thể của Bạch Quân Nghi tạo ra một mảnh quang khiết.
Lăng Phong trong lòng nổi lên một cổ tình cảm không nói nên lời, đồng thời Thất Tinh ngọc châu cũng bắt đầu có phản ứng. Đột nhiên trong lòng run lên, chỉ cảm thấy trên mặt sư nương nổi lên hai áng mây đỏ rực, mắt như mỉm cười cố gắng đóng lại, dường như làm "chuyện xấu" bị người ta bắt quả tang. Trong lòng cười thầm, di! Vẻ mặt này, chẳng lẽ… haha, rất cao hứng, quá tuyệt vời! Bất quá sư nương dường như không muốn cho Lăng Phong biết nàng đã tỉnh lại, nếu như vậy, Lăng Phong tự nhiên tỏ vẻ hợp tác.
Lăng Phong đứng dậy, dung nhan của Bạch Quân Nghi đang giả vờ ngủ dù nhìn cả ngàn năm cũng không chán. Cảm thụ thấy hơi thở của hai bên, hắn ôn nhu nói:
- Hảo nương tử, nàng thật đẹp. Ta muốn giữ lại cái đẹp này bên nàng vĩnh viễn!" Hắn hôn nhẹ lên trán, lại ôm chặt nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ thơm nồng của nàng.
Lúc đầu sư nương sợ ngây người, không dám làm gì. Tiếp đó nàng cố gắng kháng cự lại Lăng Phong, bất quá cuối cùng bị hoà tan vào trong ái ý nồng đậm của Lăng Phong, để hắn hưởng dụng, rồi nhiệt tình nghênh hợp với hắn để tự nàng hưởng thụ.
Một thời thần sau, truyền đến âm thanh thở dốc dồn dập. Một lúc sau Lăng Phong mới nói:
- Nương tử, tuyệt không?"
Bạch Quân Nghi bị hôn đến mê man, đi theo tiết tấu của cảm giác nói:
- n, cảm giác thật tuyệt."
Lăng Phong đắc ý cười hắc hắc, Bạch Quân Nghi mới thanh tỉnh lại, hung hăng nói:
- Chàng thật là bại hoại, chỉ biết khi dễ người ta." Nàng rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, phóng mở lòng mình, hoàn toàn tiếp nạp Lăng Phong.
Không thể dùng lời nào có thể diễn tả hết sự kích động trong lòng Lăng Phong! Lăng Phong hận không thể đứng ở nơi cao nhất hướng tới toàn thế giới thông báo một tin tức kích động này.
Lăng Phong làm bộ "vô tội" nói:
- n, không nói còn đỡ, vừa nói là lại cảm thấy đói bụng. Nàng cũng vậy chúng ta cùng đi ăn đi."
Bạch Quân Nghi mặt đỏ bừng, nói:
- Thiếp còn chưa đói, chàng đi trước đi."
Lăng Phong biết nàng trong thời gian ngắn không biết phải đối mặt với đệ tử Hoa Sơn như thế nào, cho nên không dám ra ngoài! Mặc dù đệ tử của nàng không biết, nhưng có thể có một ít hay biết, như Tô Đình, Tần Túc ở cách vách, còn có Linh Nhi đã biết chuyện hắn cùng sư nương, bởi vậy nàng có chút cố kỵ.
Lăng Phong nói:
- Nàng sao có thể không đói, nàng một ngày rồi chưa ăn gì."
Bạch Quân Nghi vội la lên:
- Thật sự không đói, một mình chàng đi đi, đùng quản thiếp."
Lăng Phong kiên quyết nói:
- Không được, nếu đi thì cùng đi."
Bạch Quân Nghi từ đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, đồng thời lại có chút ảo não, tiểu oan gia này sao lại không hiểu tâm tư người ta chút nào, chỉ đành bất đắc dĩ giải thích:
- Ai nha, người ta sao có thể ra gặp người khác chứ? Rời giường còn chẳng được nữa là!" Nàng rốt cuộc cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, Lăng Phong nhịn không được cười to. Bạch Quân Nghi ngẩng đầu nói:
- Chàng còn cười được à, đều là chàng hại người ta đó."
Bạch Quân Nghi thấy Lăng Phong không có ý hối hận, nhịn không được nâng phấn quyền đánh tới.
Nói là giáo huấn, không bằng nói là làm cho Lăng Phong nóng lên. Phấn quyền của Bạch Quân Nghi đánh tới ngực Lăng Phong không có chút lực đạo nào, Lăng Phong hưởng thụ bộ dạng tức giận của nàng, một bên thấp giọng nói:
- Tốt, tốt, là ta sai, được chưa. Vậy nàng đợi ở đây, tướng công mang đồ ăn về cho nàng, coi như là bồi tội!" Bạch Quân Nghi lúc này mới buông tha cho Lăng Phong.
Lăng Phong rời khỏi phòng, lúc đóng cửa hắn cảm nhận được trong mắt Bạch Quân Nghi tràn ngập ái ý, xem ra nàng còn có chút khẩn trương. Lúc này hai mắt quyến rũ so với ve lãnh nhược băng sương lúc trước khác nhau cả ngàn dặm, đây đều là bởi Lăng Phong. Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Lăng Phong trong lòng bừng lên một cỗ hào tình và một phần trách nhiệm.