Kiều Kiều Sư Nương

Chương 93 : Song Lăng nháo xuân (1)

Ngày đăng: 17:59 30/04/20


Hai người mặc quần áo xong, thoải mái nói chuyện.

Lăng Phong nói:

- Sư nương, lần trước xuống Hoa m ta chưa đến thăm Tử Lăng, lần này ta muốn đi thăm, dù sao đã qua một thời gian rồi chưa có về thăm nàng."

Sư nương bĩu môi nói:

- Luyến tiếc không nỡ rời tiểu bảo bối của chàng sao?"

Lăng Phong ôm nàng cười hì hì nói:

- Ở trong lòng ta thì ai cũng kém với sư nương, nhưng ta cũng không thể bạc tình bạc nghĩa được, bằng không sư nương nàng cũng sẽ không có thích ta."

Sư nương hờn dỗi nói với Lăng Phong:"Chàng chỉ biết nói miệng thôi."

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Vậy là nàng đồng ý rồi?"

Sư nương nói:"Chàng đi đi, bọn họ ở Lăng phủ trong ngõ Dương Liễu phía thành đông."

Lăng Phong nói:

- Vậy còn sư nương nàng thì sao?"

Sư nương nói:

- Uyển Phượng được cứu ra, thiếp đương nhiên là đưa nó quay trở về Hoa Sơn."

Lăng Phong cầm lấy cổ tay nàng nói:

- Sư nương, nếu không thì nàng đi theo ta đi, ta không nỡ rời xa nàng."

- Đi chết đi, chàng muốn cho ta thấy chàng cùng với nha đầu kia chàng chàng thiếp thiếp à!" Sư nương nói:"Chàng tự mình đi đi, để thiếp phân phó đệ tử đưa Uyển Phượng về Hoa Sơn, sau đó quay lại quý phủ để tìm chàng, đưa chàng về Hoa Sơn."

- Sư nương đúng là hiểu ta nhất!" Lăng Phong nói, hôn sư nương một cái.
Mấy tiểu nha hoàn bên cạnh trông thấy mà mặt đỏ tía tai, mặc dù trong lòng kinh ngạc về hành vi phóng đãng của thiếu gia, nhưng cũng biết việc này không phải là việc mà bản thân mình có thể quản được, đành phải cúi đầu không dám nhìn lên.

Nhiều người như vậy khiến Tử Lăng thẹn thùng không thôi, co rúc vào lòng ngực Lăng Phong, không dám ngẩng đầu lên nhìn mấy nha hoàn đứng bên.

Đối với thức ăn Lăng Phong bón vào miệng, nàng thực chẳng biết vị gì mà cứ ăn bừa lấy, cũng không biết là mình ăn được cái gì.

Lăng Phong rất thích cái bộ dáng thẹn thùng này của nàng, một tay thì cứ bón cho nàng ăn, còn tay kia thì lại luồn vào trong quần áo nàng, đặt ở ** của nàng mà xoa nắn, khiến cho cả người nàng nóng như phát sốt lên, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ mặt càng ngượng ngùng hơn.

Đang lúc tình ý mặn nồng này thì Hương Lăng lại đi đến, chuẩn bị làm việc thường làm là hầu hạ Lăng Phong dùng bữa. Trông thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi ngẩn người, cũng không tiện rời khỏi, chỉ đành cố gắng đi đến. Lăng Phong liếc mắt thấy thì cười he he:

- Hương Lăng, ngươi tới thật đúng lúc, mau ngồi xuống đi dùng bữa cùng chúng ta."

Tử Lăng và Hương Lăng đều kinh hãi, Hương Lăng quỳ xuống dập đầu khẩn nài:

- Tỳ nữ không dám ngồi cùng bàn với thiếu gia!"

Lăng Phong cau mày nói:

- Không cần để ý đến mấy cái quy củ đấy, ta muốn ngươi ngồi xuống thì ngươi cứ ngồi xuống! Tử Lăng không phải là cũng giống thế sao?"

Hương Lăng không dám làm trái ý Lăng Phong, hơn nữa trong lòng nàng sớm đã có ý mình sẽ thuộc về Lăng Phong. Thế nhưng Hương Lăng vẫn thấy hơi ngại ngùng, nàng đành phải ngồi sát ở cạnh bàn, dưới cái nhìn chăm chú của Lăng Phong mà cầm lấy đối đũa, cận thận gắp thức ăn.

Đối với Hương Lăng, Lăng Phong sẽ không lo sợ, càng không cố kỵ gì cả. Hắn ôm lấy Tử Lăng tùy ý hôn hít vỗ về, khiến cho nàng thở hổn hển, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng đến mức tưởng như xuất huyết được. Vùi mặt vào cổ áo Lăng Phong không dám ngước lên.

Không biết qua bao lâu mới ăn xong bữa cơm này. Nhị nữ giống như được đại xá, cùng nhau thở dài một hơi.

Lăng Phong nhìn nhị nữ đang cúi đầu xấu hổ, đột nhiên trong lòng khẽ động, cười nói:

- Hương Lăng, ta và Tử Lăng muốn đi ngủ trưa, ngươi tới hầu hạ đi!"

- A!?.....Vâng!" Hương Lăng cuống quýt gật đầu đáp ứng, đi theo sau Lăng Phong, nhìn hắn ôm cơ thể mềm nhũn của tử lằng đi thẳng một mạch đến phòng ngủ, trong lòng không khỏi dâng lên nỗi ước ao thèm muốn, khao khát người được Lăng Phong ôm là bản thân mình.