Kiêu Sủng

Chương 102 : Hóa ra là anh

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Đó là một ngày trời trong vắt, bầu trời xanh như nước biển, chỉ có điều là an tĩnh hơn biển rất nhiều.



Tô Di và Xoa Muội xuống xe. Tô Di dẫn theo con trai mới được một tuổi rưỡi, bước chân nó be bé, ba người hai lớn một nhỏ bước trên con đường đá sỏi đi thẳng lên núi.



Xoa Muội đội chiếc mũ rộng vành, tóc dài lượn sóng, mặc chiếc quần short màu hồng tôn lên đôi chân dài, xinh đẹp động lòng người. Tô Di cột mái tóc đen thành đuôi ngựa, đội chiếc nón lưỡi trai, gọn gàng linh hoạt, xinh đẹp ngây thơ.



Tô Di nghi ngờ nhìn ngôi biệt thự đang nằm sừng sững phía trước "Kỳ Lân chuyển qua đây từ bao giờ?"



Xoa Muội cười hì hì "Anh ấy nói ở đây phong cảnh tốt, tương lai sẽ sinh con ở đây."



Tô Di vuốt ve bàn tay mềm mại non nớt của con trai, không tưởng tượng ra được con của Kỳ Lân và Xoa Muội sẽ như thế nào.



Con của người máy và con người.



Nhưng dường như Xoa Muội cũng chẳng màng đến, nên cô cũng không nên hỏi nhiều. Hôm nay cô và Xoa Muội dẫn con trai đi hội đạp thanh (1), mệt mỏi nên đến đây nghỉ ngơi. Chỉ có điều phong cảnh ở đây đúng là không tệ, Kỳ Lân rất biết hưởng thụ.



(1):Hội đạp thanh: Lễ hội trong tiết Thanh Minh, Việt Nam mình không có tổ chức lễ hội này. Các bạn có thể tham khảo tại đây http://yume.vn/news/du-lich/kinh-nghiem ... 7C9D2.html



Ngôi biệt thự màu trắng nằm trong ánh sáng lưa thưa, mờ ảo lung linh khôn cùng.



Không khí trong núi yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót lảnh lót. Ba người đạp trên lá khô, vang lên tiếng giòn giã vui tai. Trong núi rừng xanh thẳm, các cô lại nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.



Có người ư?



Tô Di ôm con trai, đi thăm dò vòng qua biệt thự với Xoa Muội. Lại thấy Hình Kỳ Lân mặc quân phục màu bạc, đứng trước bãi cỏ của biệt thự, đang quay đầu nhìn qua. Bắt gặp các cô, gương mặt sâu xa giãn ra, hiện lên sự ấm áp.



"Sao các người lại đến đây?" Giọng nói của hắn rất bình tĩnh.



Ánh mắt Tô Di nhìn ra phía sau cách hắn 10km. Cuối mảnh sân, có một người máy kim loại, đưa lưng về phía các cô, đang bước đi trên con đường nhỏ trong rừng.



Tô Di nheo mắt tập trung.



Trong ánh trời chiều chạng vạng soi lên toàn thân người máy kia tỏa sáng lấp lánh. Kim loại sáng bóng như nước, nhưng lại không khiến đường viền của hắn ta mềm mại đi chút nào. Ngược tấm lưng cùng đôi chân dài thẳng tắp lại lộ ra sự cứng rắn lạnh lùng.



"Chờ một chút."



Tô Di lên tiếng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.



Xoa Muội ngu ngu ngơ ngơ. Còn vẻ mặt của Kỳ Lân giống như bị người ta đánh trúng một cú, hơi ngây ra khó hiểu.



Mà hình như người kia không hề nghe thấy, bước chân lại tăng nhanh, thoáng cái đã biến mất sau rừng cây.



"Mẹ, mẹ, đau!" Chân mày nho nhỏ của Mạnh Dao bỗng nhíu lại, tủi thân khóc lớn tiếng trong lòng Tô Di.



"Sao vậy con cưng!" Tô Di cả kinh, cúi đầu nhìn xuống, vừa bực mình vừa buồn cười -- Hóa ra lúc nãy Xoa Muội hái vài chiếc lá cho Mạnh Dao chơi. Kết quả là nhóc Mạnh Dao dùng chiếc lá mềm mại thật dài quấn lên ngón tay cái của mình. Nên giờ đây bị xiết đau đớn.



Xoa Muội nghe Mạnh Dao khóc, cũng gấp rút vội vã xông lên xem xét. Tô Di tháo chiếc lá ra ném xuống đất, lại bỗng cảm giác được hai tia mắt nóng bỏng.



Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người máy kia đã đi nhưng quay lại, đứng trên còn đường mòn, xa xa nhìn lại đây.



Ánh mắt trầm tĩnh sắc bén.



Kỳ Lân thấy nhóc con nín khóc mỉm cười trong lòng Tô Di, nói cao giọng "Không có sao không có sao. Nhóc con nghịch quá. Tô Di, ôm nó vào nhà rửa tay đi."



"Chú ôm con." Mạnh Dao thấy Kỳ Lân ra vẻ rất thân thiết, vùng vẫy muốn nhào vào lòng hắn.



Tô Di trao đứa bé cho Kỳ Lân, quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy rừng cây xanh thẳm trước biệt thự.



Không còn thấy bóng dáng người máy kia đâu cả.



"Đó là ai? Người máy kia đó?" Tô Di hỏi.



Tại sao lại cho cô có cảm giác vô cùng kỳ quái?



"À, đó một hộ vệ của tôi." Kỳ Lân nói vẻ dửng dưng "Sao vậy?"



"... Không có gì."



Kỳ Lân trả nhóc con lại cho Tô Di, ôm Xoa Muội, ngón tay chỉ lên đầu mũi của cô ta "Sao đột nhiên tập kích? Không phải em ngại xa nên vẫn không chịu đến biệt thự này sao?"



Buổi tối về nhà, Tô Di cũng không nói với ông xã mình về sự hoài nghi vào ban ngày. Ngược lại, hôm nay Mạnh Hi Tông tựa như đặc biệt hăng hái, hạnh hạ đến nửa đêm mới chịu bỏ qua.



Sau khi ngủ, Tô Di mơ thấy một giấc mộng.



Giấc mộng kia rất đơn điệu, đơn điệu đến mức làm người ta đau khổ.



Cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, lẳng lặng nhìn mình. Cô không thấy rõ mặt của hắn, hắn cũng không nói câu nào. Cứ lặng yên nhìn cô như thế. Cô nhìn thấy được nỗi đau khổ mãnh liệt, thương xót nặng nề trong mắt hắn.



Cô không biết đó là ai, nhưng sau khi tỉnh giấc khuôn mặt cô nhạt nhòa nước mắt. Cô hiểu, nhất định có người này tồn tại. Nếu không cảm giác kia sẽ không quen thuộc đến thế.



Dường như Mạnh Hi Tông hoàn toàn không ngủ, gần như lập tức giơ ngón tay lên lau khô nước mắt trên gò má của cô.



"Thấy ác mộng à?" Cằm của anh chôn trên hõm vai cô, ôm cô thật chặt.



Tô Di không biết phải miêu tả giấc mộng này làm sao. Chỉ biết nằm trong lồng ngực ấm áp kiên cố của Mạnh Hi Tông, nhìn ánh trăng yên bình ngoài cửa sổ, chảy xuôi như dòng nước.



Bỗng nhiên cô nhớ đến nghi vấn đã chôn chặt trong đáy lòng rất lâu --- Cô và Mạnh Hi Tông, tại sao lại đến thời đại này? Trong khoảng thời gian trống rỗng dài dẵng này, rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?



Thật ra thì đáp án cũng không khó đoán như vậy.



Nhưng Cố Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông, Hình Kỳ Lân, tựa như ai cũng muốn tránh né vấn đề kia.
"Đây là hố đen" Cố Vũ Khanh nói thản nhiên.



Tô Di ngớ người ra.



Trong phút giây ngắn ngủi buổi tối hôm đó, trong trường năng lượng của Mạnh Hi Tông, cô cũng thấy màu đen hun hút như vậy. Nhưng lượng tin tức vô cùng khổng lồ, năng lượng của cô cũng chảy qua không có dừng lại nhiều.



Tựa như phát hiện được sự ngập ngừng của cô, Cố Vũ Khanh giải thích: "Ừ, đây là trường năng lượng của Mạnh Hi Tông. Tôi đã bảo lưu lại chiết xạ năng lượng của anh ta trong trí nhớ của tôi."



Trong bóng tối tĩnh mịch kia, xuất hiện một tia sáng nhỏ nhoi.



Tia sáng vô cùng yếu ớt.



Một cơ thể đàn ông, trầm tĩnh như hồ nước, từ từ trôi đi. Dáng vóc anh gầy gầy, gương mặt tiều tụy. Đường nét cương nghị, xanh xao xám ngoét, gần như không còn da thịt.



Căn bản giống như một xác chết bị rút hết tất cả sức sống. Mà chút ánh sáng yếu ớt kia, dường như được phát ra từ những nơi sâu thẳm trong cơ thể anh, miễn cưỡng chống chọi với hố đen u tối.



Tô Di chưa từng nhìn thấy Mạnh Hi Tông như vậy bao giờ. Hơi thở cô chậm lại. Chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy khổ sở khốn cùng. Dương như anh càng trôi càng xa trong hố đen.



"À... Khoảng thời gian này, tôi nghĩ có lẽ là mấy tỷ năm, cũng không có viết vào trí nhớ của anh ta, chỉ có vài đoạn chiết xạ năng lượng ngắn rải rác." Cố Vũ Khanh khẽ thở dài "Ở trong hố đen lây lất lâu như thế, Tô Di, nếu anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng nên tha thứ cho anh ta được không?"



Tô Di cắn môi dưới "Anh ấy đang ở đâu?"



Cố Vũ Khanh khẽ cười "Vẫn còn đọ sức cùng với hệ thống phòng ngự."



Tô Di đứng dậy rời đi.



Cô nằm trên bờ cát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.



Khi tỉnh lại, đã được anh ôm siết cả người vào lòng. Anh không nói lời nào, chỉ có đôi mắt đen thẳm nhìn cô thật tha thiết.



Tô Di quay đầu không nhìn anh.



"Mèo con..." Trong giọng nói anh hơi vui mừng, có thể là vì, cô đã cam tâm tình nguyện về nhà, tại sao vẫn còn giận dỗi.



"Nguyên tắc đầu tiên để yêu một người chính là tôn trọng cô ấy, anh có hiểu không? Không nên có bất kỳ điều gì giấu diếm, huống chi là chuyện lớn như vậy." Tô Di làm mặt lạnh.



"Anh không muốn em đau khổ" Anh bắt đầu nhẹ nhàng phả hơi thở vào cổ cô.



"Nhưng mà Mạnh Hi Tông, kiếp trước chúng ta cũng đã đính hôn, những ký ức quý giá kia, em lại quên sạch tất cả." Tô Di hơi muốn khóc "Đổi lại là anh, anh có chịu không?"



Mạnh Hi Tông yên lặng.



"Không" Anh cũng không muốn mất đi, bất cứ điều gì liên quan đến cô cả.



"Anh xin lỗi" Tựa như cuối cùng anh cũng nhận thấy được lỗi của mình, Mạnh Hi Tông khẽ cất giọng nói bên tai cô.



Tô Di buồn bã "Để cho em nhìn kỹ ký ức trước kia lần nữa nhé."



"Được" Anh dừng chút "Nhưng em không được tức giận nữa."



Bầu trời dần dần hiện lên ánh sáng, chiếu lên bờ cát trắng tinh khiết hơn cả ngọc. Nhìn từ phía xa chỉ thấy cơ thể cao lớn của Mạnh Hi Tông ngồi ở đấy. Nhìn gần chút nữa, mới có thể thấy Tô Di đang ngồi giữa hai chân anh.



Tia sáng xanh nhạt uốn lượn vòng quanh hai người. Tô Di ngửa mặt lên, nhắm mắt cảm nhận trường năng lượng của anh, tư thế như thành kính mong chờ.



Còn Mạnh Hi Tông siết chặt vòng tay ôm lấy cô, nhìn gương mặt mịn màng như ngọc của cô từ phía sau lưng. Không kiềm chế được cúi đầu hôn lên tóc cô, mặt cô, cổ cô. Anh cứ hôn hết lần này lại đến lần khác.



Một lát sau, trên bờ cát vang lên cuộc đối thoại đứt quãng của hai người.



"Không ngờ là em theo đuổi anh." Tô Di khó tin.



"Ừ" Giọng cười yếu ớt trầm ấm vang lên.



Lại một lát sau.



"Anh, rất có thể là anh giả vờ. Anh là sói mà."



"... Ừ."



"Em rất cừ nha."



"Rất siêu."



"Khốn thật! Em chịu huấn luyện vô cùng cực khổ, anh lại xuống tay được..."



"Rõ ràng là em rất thoải mái..."



"Câm mồm."



"Đó là... cha mẹ Mạnh Hi Tông ư?"



"Ừ."



"Không biết nếu như em gặp chính nguyên bản Mạnh Hi Tông, có thể yêu anh ta hay không?"



"Tô Di." Trong giọng nói anh có một sự tức giận.



Cô cười khẽ, lại nghe anh nói "Có lẽ bất kể anh mô phỏng ai, cũng đều sẽ yêu em."



Tô Di lại muốn lên tiếng phản bác, lại bị anh hôn ngấu nghiến nuốt hết lời nói của cô vào trong.