Kiêu Sủng

Chương 23 : Cá cược ngoài ý muốn

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


"Chúng ta là người của ‘ Cáo trọc ’." Tô Di ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói ra danh hiệu thủ trưởng của Nhị Cầu.



Chẳng biết từ lúc nào, những người xung quanh dường như bắt đầu nhìn về bên này, như thể sự xuất hiện của bọn họ vô cùng bất ngờ. 



"Người của hắn? Không có hứng thú." Tên gây hấn kia rõ ràng hơi thất vọng, xách theo chai rượu, đi về bàn mình bên kia. Những người khác hình như cũng không còn chú ý đến bọn họ nữa. Xung quanh lại chơi đố số* uống rượu, say sưa đánh bài tâm tình. 

(* Đố số: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.)



Đám người Lưu Khế vùa mới trải qua chuyện xảy ra ban nãy, hơi kinh hãi; nhưng phải đi như vậy thì lại cảm thấy không cam tâm.



Tô Di thấy kẻ gây hấn lúc nãy đã nhập hội chơi bài ngồi ở bàn kế bên nhưng không biết là vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng cứ đảo mắt nhìn qua. Cô liền hạ giọng quyết định: "Bây giờ mà đi thì rất dễ bị phát hiện, ngồi thêm nửa giờ nữa đã. " 



Mọi người đành phải gật đầu. Ai nấy đều bắt đầu buồn bực uống rượu.



Một lát sau, Tô Di đi vào toilet. Dù vóc người nhỏ nhắn, nhưng khí chất quân nhân lại rất rõ ràng; cũng nghe thấy mấy tiếng huýt sáo, nhưng không ai dám quấy rầy.



Tuy nhiên đến khi cô trở lại chỗ ngồi, lại phát hiện thiếu đi mấy người.



" ‘Tiểu Bạch’ đâu? " Người cô nói đến là một cậu nhóc dáng dấp thanh tú xinh đẹp nhưng tính cách thì nhão nhoẹt.



Đám người hơi xấu hổ: "Mới rồi có một cô gái xinh đẹp tới đây mời tên ấy đi khiêu vũ...... Nhưng cậu ta nói chắc chắn sẽ quay lại trong vòng một tiếng."



Tô Di im lặng.



Đàn ông, hầu như đều dùng nửa người dưới suy nghĩ hay sao ấy?

Hơn một tiếng sau, "Tiểu Bạch" rốt cuộc đã trở lại. Chỉ là không phải đi về theo chiều thẳng, mà là trở về theo chiều ngang.



Mà tên dẫn đầu đang ôm ấp một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, sau lưng là năm sáu tên đàn ông cường tráng. Kẻ lúc đầu mượn rượu gây sự nhìn thấy cô gái này thì chẳng còn vẻ say xỉn gì nữa, đứng lên cợt nhả, có hai ba kẻ còn huých vai nhau. 

Bọn chúng ném “Tiểu Bạch” mặt mũi sưng vù xuống đất, tên cầm đầu nói với một tên sau lưng mình: “Tiểu Hắc, tao tự hỏi thằng nào không muốn sống nữa  dám quyến rũ cô em của tao ? Thì ra là ‘Mèo hoang nhỏ”!"



Người xung quanh đều cất tiếng cười vang, toàn những ánh mắt không rõ ý đồ nhìn chằm chằm vào nhóm người Tô Di.


Mặt Tô Di nóng hừng hực. Mặc dù chỉ mặc quần áo lót ở tuổi của cô cũng không đáng gì, nhưng đối với cô mà nói thì quả thật là khiêu chiến rất lớn. Nhưng bây giờ, dù là thế nào thì không thể chối cãi nữa.



Nhìn hai người gần như lõa thể trước mặt, phần thắng của cô vẫn còn rất lớn. Cắn răng một cái, nhất quyết, bắt đầu cởi nút áo sơ mi ra.



Trong mắt đám thuộc hạ, một Tô Di từ trước đến nay luôn trấn định lần đầu tiên tay chân run rẩy. Đến khi đôi tay mảnh khảnh trắng nõn nắm lấy cổ áo, kéo xuống, lộ ra đôi vai trắng như ngọc, toàn thể nhất thời yên lặng.



Mọi người ngừng thở, nhìn cái eo mảnh mai xinh đẹp nõn nà, nhìn nịt ngực màu nâu ôm lấy cặp tuyết lê đầy đặn trắng tươi, nhìn đôi chân thon dài mịn màng.



Trong quán bar an tĩnh kỳ dị, tự dưng mọi người đều cảm thấy bầu không khí càng thêm nhiệt liệt. 



Mặt Tô Di đã đỏ ran như muốn nhỏ máu, ước chừng là tác dụng của rượu cồn cùng với bầu không khí khẩn trương làm cô hơi choáng váng.



"Chơi lại!" Tiếng nói trong trẻo của cô vang dội khắp phòng.



"Được!" Tất cả các tế bào của những người đàn ông ở đây bắt gặp lời khiêu chiến hào sảng của cô, đã hoàn toàn bị thiêu đốt. 



"Để tôi đánh cược thay cô ấy." Đúng lúc này, một tiếng nói thuần hậu an tĩnh đột ngột vang lên. Xung quanh rõ ràng rất ôn ào, tiếng nói kia nghe không lớn, lại vang dội rõ ràng bên tai mỗi người. 



Mà Tô Di nghe thấy tiếng nói này, tim đột nhiên nhảy lên. Chỉ cảm thấy như có con rắn nhanh chóng bò lên lưng mình, trong nháy mắt cả người đã cứng đờ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.



Mọi người đồng thời quay đầu lại, đám người ngờ vực tránh ra.



Một người đàn ông cao lớn, hai tay thoải mái cắm vào túi quần lính, thần sắc lạnh lẽo từ cầu thang lầu hai đi xuống.



Đồng phục lính đánh thuê bình thường nhất, mặc trên người anh ta lại anh tuấn bức người, vai rộng eo hẹp chân dài, vừa có sự lười biếng ngang tàng của lính đánh thuê, vừa có sự lạnh lùng kiên quyết của lính liên minh. Khiến cho tất cả phái nữ ở đây hai mắt tỏa sáng.



Bên trên quân trang màu đen, người này khẽ nâng mặt lên, mày rậm sắc nhọn, tròng mắt đen như mực. Dưới ánh đèn cánh mũi của anh ta hắt xuống một bóng mờ rất nhạt, mà nụ cười lạnh nhạt của anh ta vẫn thường trực như cũ, làm người ta tự dưng cảm thấy khí thế bức người.



Anh ta từ trong đám người chậm rãi đi tới, tất cả mọi người xung quanh đều trở thành phông nền. Mà con ngươi tối mờ sâu thẳm của anh ta giờ phút này lại sáng quắc nhìn chằm chằm vào thân thể bóng loáng trắng như tuyết của Tô Di, tuy vẫn còn giữ nguyên nụ cười, nhưng sắc mặt lại càng lạnh hơn.