Kiêu Sủng

Chương 26 : Trong khoảnh khắc

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Lúc này Tô Di, cũng không biết hiến binh đã tìm được điểm dừng chân của mình. Cô đang lái một chiếc Báo Săn, trải qua nhiều cú nhảy không gian và trạm không gian bổ sung nhiên liệu, tiến tới mục tiêu.



Phải ở đến năm ngày trong tuyến đường dài dằng dặc, thú vui duy nhất chính là nghe Ly Tử và Nhị Cầu cãi vã. Bọn họ là lính đánh thuê rất điển hình—— hám lợi, ngang ngược nhất đời, tính tình cởi mở, chữ nghĩa làm đầu. Trong quãng thời gian này kết hợp cùng bọn họ, Tô Di cảm thấy hoàn toàn khác hẳn trước kia.



Ngày trước ở Chiến Hoàng, bán kính bay lớn nhất của cô chỉ là 500 năm ánh sáng, còn phải dưới sự chủ động tiền đề của bản thân; nhưng gia nhập lính đánh thuê chưa tới một tháng, đã lên tới được 1500 một cách dễ dàng; thân là không quân Liên Minh, có rất nhiều trói buộc, cần phục tùng mệnh lệnh của cấp trên vô điều kiện; mà ở lính đánh thuê, chỉ cần không phải là mệnh lệnh tác chiến thống nhất của sỹ quan chỉ huy, bạn có thể tiếp nhận nhiệm vụ theo tính chọn lựa; hơn nữa thù lao củanhiệm vụ, hoàn toàn tư hữu.



Nhưng Tô Di lại chưa bao giờ nhìn thấy sự tranh đấu giữa những đội quân khác nhau.



"Có thể cạnh tranh." Ly Tử nói, "Cạnh tranh ác ý, sẽ bị tiểu đoàn 7 trừng phạt."



"Tiểu đoàn 7?"



"Ừ. Cô đã từng nghe nói một người tên là Lý Tích Trung chưa? Hắn phụ trách chỉ huy tiểu đoàn 7. Ngài chỉ huy mới vừa thống nhất quyền chỉ huy tất cả lính đánh thuê mấy năm đầu, vẫn còn tình hình khiêu khích, mưu toan lẫn nhau. Ngài chỉ huy cho Lý Tích Trung xử lý nghiêm khắc. . . . . ." Ly Tử lắc đầu, "Đó chính là kinh nghiệm không mấy vui vẻ."



". . . . . . Đã từng nghe nói."



Tô Di cũng nghe đến nhiều về "truyền thuyết" của Mạnh Hi Tông hơn. Vốn dĩ anh ta không phải là nhà quyền thế giàu sang gì, thậm chí lúc ban đầu còn trà trộn trong tầng lớp thấp nhất của lính đánh thuê. Chỉ có một người như vậy, mười năm trước chợt nổi lên, mỗi lần đều làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không ai dám nhận, đi tới tinh hệ xa nhất, tranh chấp, thâu tóm không ngừng, cuối cùng từng bước một thống nhất toàn bộ lính đánh thuê lưu vong trong 3000 năm ánh sáng về dưới trướng.



Anh ta dùng lợi ích để hấp dẫn lính đánh thuê về một chỗ; sức hấp dẫn của cá nhân anh ta, lại khiến đại đa số lính đánh thuê điên cuồng quyết một lòng trung thành.



"Sỹ quan chỉ huy nói, ngài có thể vì mỗi người chúng tôi mà chết, cho nên cũng muốn chúng tôi có thể chết vì ngài bất cứ lúc nào." Nhị Ly than thở trong tần số truyền tin.



"Anh ta nói vậy anh tin luôn?" Tô Di không tin.



"Tôi tin." Nhị Cầu chen miệng nói, "Chúng tôi đều tin."



Tô Di nghĩ ngợi, phát hiện ra mình lại có thể cũng tin. Không phải là bởi vì cô cảm thấy Mạnh Hi Tông có lòng yêu lính như con, mà anh ta chẳng quan tâm tới gì cả, bao gồm tính mạng của anh ta.



"Nghe nói tuổi sỹ quan chỉ huy đã qua bốn mươi rồi." Giọng nói của Nhị Cầu lộ ra vẻ sùng bài, "Người mà Nhị Cầu tôi bội phục đúng là chẳng nhiều nhặn gì, sỹ quan chỉ huy là thần tượng của tôi."



"Bốn mươi?" Tô Di im lặng.



Nhị Ly rất lấy làm tiếc: "Đáng tiếc sỹ quan chỉ huy không thích phụ nữ."



Tô Di: "Không thích. . . . . . phụ nữ?"



Nhị Ly cười ha ha: "Cái này cô cũng không biết sao? Haiz, cô nói lính đánh thuê nữ khan hiếm như vậy, ai ai cũng nguyện ý ngủ cùng sỹ quan chỉ huy. Nhưng ngài chẳng muốn cô nào cả; nghe nói cũng chưa từng thích những thục nữ đàng hoàng làm bộ đó. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ, ngài thích đàn ông. Nghe nói trợ lý nam của ngàiăn chung ngủ chung với ngài, trẻ tuổi tuấn mỹ tràn trề sức sống. . . . . ."




Tô Di có chút nghi ngờ, nghe thấy Mộ Tây Đình đáp: "Cô ấy là lãnh tụ của loài người dưới mặt đất, sỹ quan chỉ huy nói muốn gặp cô ấy. . . . . ." Mộ Tây Đình cười cười, "Mấy ngày trước chưa bắt được Tô Di, không phải sỹ quan chỉ huy nổi giận sao? Có lẽ sỹ quan chỉ huy thích phụ nữ loài người kiểu này."



"Cậu muốn giảm nhiệt cho sỹ quan chỉ huy sao?" Liên Đạc nói sâu sắc.



Hai người đàn ông đều cười nhẹ. Mộ Tây Đình nói: "Lúc tôi phát hiện ra cô ấy, bọn lính đã lột sạch quần áo của cô ấy, nếu không phải là tôi tới mau. . . . . ."



Tô Di chỉ lặng yên trong chớp mắt, yên lặng không tiếng động đứng dậy, cúi người như mèo, tiến gần tới khe cửa.



Giữa hai người đàn ông cao lớn mặc quân trang, một cô gáinhỏ gầy, cúi đầu đứng lẳng lặng. Xem ra chiều caotương đương với Tô Di, mái tóc dài như mực buộc đơn giản sau gáy, mặc chiếc áo choàng xanh lá, bọc thân thể kín mít.



Nhưng mà chỉ thoáng nhìn qua dáng vẻ, đó cũng là một cô gái rất bắt mắt. Mày như viễn sơn, con mắt như hồ sâu, dung nhan thuần khiết. Cô không chỉ thanh tú, tiếp tục nhìn kĩ, trong sự thanh tú lại rực rỡ bức người. Đặc biệt là ánh mắt luôn luôn bình lặng, như thể nước chảy không tiếng động.



Lãnh tụ loài người dưới mặt đất? Một cô gái?



Lời nói mập mờ của hai người đàn ông, giống như cô gái kia không tồn tại, cô gái có vẻ như không nghe gì; mà Liên Đạc dường như không biết Tô Di đang ở trong khoang nghỉ, hoặc là, căn bản là muốn cô nhìn thấy nghe thấy màn này.



Lại có một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Tô Di nhận ra âm thanh đó. Cô từ từ lùi về trên ghế sa lon, giữ yên lặng mấy giây, lại dán sát vào vách tường, đứng ở bên cánh cửa đó. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính tối màu cực kỳ cẩn thận.



"Sỹ quan chỉ huy, chúng tôi đi trước." Giọng nói của Mộ Tây Đình vang lên ngoài cửa.



Tô Di khẽ quay đầu, liền nhìn thấyMạnh Hi Tông cả người mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống sofa.



Cửa khoang bên kia đóng lại. Cô gái kia đứngdựa vào cửa một lát, vẻ mặtkiên quyết, cười nhã nhặn với Mạnh Hi Tông. Cô từ từ đi tới trước mặt anh.



Cô mở miệng nói mấy câu gì đó, Tô Di thấy chân mày Mạnh Hi Tông nhíu lại, cũng nói mấy câu gì đó. Vẻ mặt của anh lạnh lùng, ánh mắt không chớp dừng trên mặt cô gái.



Một lát sau, Mạnh Hi Tông chợt giơ tay lên, cởi bỏ áo choàng của cô gái. Tơ lụa màu xanh chảy xuốngnhẹ nhàng, thân thể cân xứng trắng như tuyết, giống như một khối băng không hề có tỳ vết, trong nháy mắt khiến cặp mắt của Tô Di khẽ nhói đau. Cô nhìn thấy hai tay của cô gái siết chặt thành nắm đấm bên người, đứng tại chỗ, ngăn trở nơi riêng tư của thân thể mình, giống hệt. . . . . . Tô Di ngày đó.



Mạnh Hi Tông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như thể tìm tòi nghiên cứu.



Sau đó, Mạnh Hi Tông chợt vươn tay tới ngực cô gái, bóp một bên trắng nõn đầy đặn. Dường như là trong nháy mắt, cô gái bởi vì anh ta đột nhiên đụng vào, lảo đảo một cái, ngã vào trong ngực anh. Mà anh không đẩy cô ấy ra, tay kia vẫn đặt trên ngực cô, một tay khác, đặt lên khuôn mặt cô. Mặc dù cô gái đưa lưng về phía Tô Di, Tô Di không thấy rõ động táccụ thể. Nhưng cô gần như lập tức có thể nhớ tới, cảm giác ngón tay thô ráp đó của Mạnh Hi Tông, miết chặt cằm mình.



Tô Di chợt cảm thấy cổ họng có chút khô cạn; một cơn chua xót từ lồng ngực nhanh chóng trào lên hốc mắt, trong chớp mắt đã đẫm nước. Cùng lúc đó, tim dường như có một vực sâu, phảng phất sụp đổ rất nhanh.



Cô lấy lại bình tĩnh, không nhìn nữa. Giống như anh không biết rằng cô đã tới nơi chỉ ngăn cách với anh bằng một vách tường, cô lặng yên không tiếng động ra hiệu với cảnh vệ, nhanh chóng rời khỏi gian phòng này.