Kiêu Sủng

Chương 37 : Sau khi gặp lại

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Edit : Wendy , Beta : Loyal



Nước sông xanh biên biếc , giống như một dải đai ngọc lưu động , bao quanh một thị trấn nhỏ yên tĩnh. Bờ bên kia thị trấn là dãy núi thấp nhỏ um tùm . Lác đác trên đó có mấy căn nhà gỗ nhỏ . Tại nơi dồi dào xanh tốt nhất trên sườn núi , một tòa nhà gỗ được dựng lên hướng về phía dòng nước , phong cách lịch sự tao nhã , vắng vẻ sạch sẽ . Chỉ cần liếc mắt nhìn, đều khiến cho những người đi ngang qua trấn nhỏ có cảm giác thư thái cả người.



Tô Di mặc đồ ngủ , để chân trần ngồi cạnh cửa sổ hướng ra dòng sông . Trên dòng sông , những chiếc thuyền câu lớn bé trật tự lướt qua , ngư dân ai nấy đều mang theo nụ cười thật thà chất phác trên gương mặt , khiến lòng người nảy sinh cảm giác nhẹ nhàng tĩnh lặng . Thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng dòng sông đang chảy qua , kể cả tiếng lá cây xào xạc khắp núi .



Cô thật sự ước gì mình có thể cứ thế được ngồi mãi thế này .



Dì Triệu ở bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của cô, lập tức xách dép lại , đặt cạnh chân cô . Cô ngẩng đầu mỉm cười cảm ơn , liền đi dép vô hai chân.



Dì Triệu chính là dân ở gần đó , được mời tới chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô . Bà vô cùng phấn khởi đi xuống nhà bếp : "Tiểu Di , tối nay tôi mua măng tươi với chim trĩ , để hầm canh cho cô uống."



Tô Di im lặng rồi chớp mắt , nói : "Hôm nay. . . . . . có thể không cần ."



Tầng hai là phòng ngủ của cô , bên cạnh chiếc giường lớn mềm mại , để đầy chai thuốc trên bàn . Cô mở tủ kế bên , chứa đầy quần áo sang trọng bên trong —— chính là quà cáp biếu xén riêng tư mà lúc ở thành Hy Vọng, những nhân vật có tiếng tăm đã biếu tặng cho vị Thương Trưng huyền thoại .



Không ngờ tới Mộ Tây Đình còn chưa quên, vác theo các thứ này mang đến hành tinh Tự Do . Phải chăng ngay cả trong lòng Mộ Tây Đình từ lâu đã cho rằng Tô Di cô nhất định trốn không khỏi tầm kiểm soát của Mạnh Hi Tông ?



Trên đường trở về hành tinh Tự Do , phần lớn thời gian cô đều vì suy nhược mà ngủ mê man . Mà Mạnh Hi Tông đêm nào cũng ôm lấy cô ngủ , nhưng lại chưa từng chạm vào cô . Hai người cũng rất ít khi nói chuyện được với nhau , giống như có một bức tường vô hình , ngăn cách bên trong . Tô Di biết bức tường trong lòng của mình là gì , nhưng suy nghĩ riêng của Mạnh Hi Tông cô lại không đoán ra được . Cô nghĩ , có lẽ là do cô không biết suy nghĩ chọc giận phải anh , hoặc có lẽ là ham muốn chiếm hữu của người đàn ông trong anh nổi loạn.



Nhưng cô không thể cúi đầu , cũng không cách nào cố ý lấy lòng được nữa . Bởi vì vẻ bên ngoài của anh và suy nghĩ trong lòng anh không hề giống nhau. Có lẽ cô trong lòng anh , từ đầu đến cuối chưa hề thay đổi gì.



Một ngày kia , sau khi cô tỉnh lại , thì đã ở tại cái thị trấn nhỏ này rồi . Mộ Tây Đình gọi điện tới , dặn dò cô dưỡng bệnh cho tốt , cứ vài ngày cũng có bác sĩ đến kiểm tra cho cô . Mạnh Hi Tông lại biến mất từ đó , không thấy xuất hiện nữa .



Không khó nhận biết rằng thị trấn nhỏ này là địa danh nghỉ mát trong hành tinh , giáp ranh với thành phố Tự Do , môi trường lại hoàn toàn không bị ô nhiễm , thanh tĩnh mát mẻ như nông thôn . Cơ thể cô nhờ điều kiện này mà hồi phục rất nhanh , trước đó hai ngày , bác sĩ đến từ thành phố Tự Do không nghi ngờ gì cho cô hay , cơ thể cô đã hồi phục lại bình thường .



Mà hôm nay , là ngày thứ 30 mà hai người căng thẳng . Anh từng nói qua , cho cô một tháng .
Nhưng không phải tắm chung đáng sợ như trong lòng đã nghĩ , chỉ có người làm chuẩn bị nước nóng cho cô . Khi cửa phòng tắm trong phòng ngủ chính được cô khép lại thì anh liền lặng lẽ ngồi trên ghế sa lon trong phòng , không bật đèn , khuôn mặt cũng ẩn trong bóng tối .



Trong lòng cô rối rắm , nước nóng hầu như làm cho toàn thân cô nóng đỏ rực lên , anh vẫn không đi vô



Trong nhà anh , dĩ nhiên sẽ không y phục cho cô sau khi tắm . Thay cho y phục đã được người làm mang đi , cô chỉ có thể sử dụng khăn tắm bao lấy mình , im lặng mở cửa phòng tắm ra .



Phòng ngủ rộng lớn , đầu giường có một ngọn đèn màu cam dịu dàng . Mạnh Hi Tông an vị ở bên giường . Vậy mà ngoài suy nghĩ dự đoán của Tô Di , anh đã tắm xong .



Anh ở trần , còn có vài sợi tóc ngắn màu đen ươn ướt , sát với khuôn mặt sáng sủa đẹp trai , làm anh trông như trẻ hơn vài tuổi , gương mặt cũng có vài nét mềm mại của tuổi trẻ .



Bờ vai rộng vững chắc , đôi tay căng tràn cơ bắp , hai chân thon dài rắn chắc , dưới ánh đèn hiện ra màu lúa mạch chìm trong bóng tối . Hông ngẫu nhiên quấn cái khăn tắm màu trắng , cũng là món đồ che đậy duy nhất trên người anh .



Một điếu thuốc lá kẹp giữa ngón tay anh đã sắp cháy hết , trong gạt tàn ở chiếc bàn thấp đầu giường cũng có mấy tàn thuốc , hiển nhiên là đã chờ một lúc lâu sau khi tắm xong . Lúc này , cũng cặp mắt tối mờ đêm đó , đang nhìn xuyên qua làn khói mờ , sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô , không nói được lời nào , lại khiến cho cô cảm thấy ý đồ xâm lược đầy tràn trong mắt .



"Tới đây ." Anh cầm tàn thuốc trong tay dụi vào gạt tàn .



Tô Di đi tới cạnh anh . Tầm vóc anh rất cao lớn , dù là ngồi thẳng người , cũng khiến người khác cảm thấy khí thế áp đảo . Mà khi hai cánh tay anh duỗi ra một cái , bắt lấy eo cô , đặt lên trên đùi mình .



Khăn tắm trên người Tô Di suýt nữa rớt xuống , mà phần bắp đùi mềm mại nhất của cô , đụng chạm vào làn da khô ráp dẻo dai của anh, còn có nơi nào đó đang dần dần ngẩng đầu dưới khăn tắm ,. . . . . . Trong nháy mắt cô bị hoảng loạn .



Đây rõ ràng mới chỉ là lần thứ hai của họ . Nhưng Mạnh Hi Tông tựa như có lẽ đã hết sức quen thuộc với thân thể của cô . Một cánh tay của anh vòng qua ôm chặt lấy thân thể của cô , mái tóc ngắn đen tuyền , đôi mắt thâm trầm : "Hơn một năm. . . . . . còn nhớ tôi không ?"



Đây là lời nói có ngụ ý , làm cho toàn thân Tô Di đều hệt như bị lửa đốt . Cô yên lặng nói : "Suýt nữa thì chết rồi , làm sao có thể quên được ?"



Anh liếc nhìn cô một cái , bàn tay nóng rực mang theo ẩm ướt , mạnh mẽ thăm dò vào phía dưới khăn tắm , nhỏ tiếng nói : "Vậy thì nhớ rõ ràng hơn một chút ."