Kiêu Sủng

Chương 39 : Bay đến nơi đâu

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


"Tôi muốn ra ngoài làm nhiệm vụ."



Mạnh Hi Tông đang trong thời điểm sung sướng vẫn còn ở trong cơ thể cô. Nghe vậy nhìn bàn tay thon của cô đặt lên ngực mình, cũng không cự tuyệt thẳng: "Tại sao?"



Mặc dù Tô Di mệt vô cùng, nhưng vẫn không quên lợi dụng thời cơ, nhỏ giọng nói: "Tôi buồn lắm rồi. Tôi đã ở đây rãnh rỗi một tháng, dạo khắp cả Tự Do Thành rồi. Cực kỳ buồn chán."



Ban ngày Mạnh Hi Tông đều không ở nhà, chỉ có cô và một đám người làm đàng hoàng kín kẽ, nhìn nhau chẳng nói gì. Từng ngày sống cuộc đời chim lồng cá chậu, chỉ có trời mới biết cô nhớ những ngày tự do tự tại lái Báo Săn ngoài vũ trụ đến cỡ nào. Nghe nói ý chí của đàn ông trong khi XXOO là thấp nhất, thừa dịp này nói điều kiện là vô cùng thích hợp.



Nhưng cô đã tính lầm rồi, ánh mắt Mạnh Hi Tông vẫn còn mờ mịt, ngữ điệu lại trầm ổn lạnh lẽo: "Có thể. Điều kiện tiên quyết là phải thỏa mãn tôi bất cứ lúc nào."



"Bất cứ lúc nào?" Tô Di chỉ cảm thấy giờ phút này bị thân thể nặng nề của anh áp chế, không chỉ riêng thân thể của mình, còn có trái tim của mình.



"Ừ." Anh ôm cô,xoay người, khiến cô nằm trong lòng ngực mình không thể nhúc nhích, "Mỗi đêm khi tôi trở về, đều muốn nhìn thấy em." Anh không muốn tình huống cô suýt nữa bị người đàn ông khác đoạt lấy lại xảy ra lần nữa.



Hai ngày sau, Tô Di mặc quân trang, đi tới một quán rượu nhỏ trong thành phố. Đi theo phía sau là một thanh niên dáng vẻ không có gì đặc biệt—— đó là người hiến binh Mạnh Hi Tông phái tới.



Từ xa đã nhìn thấy Nhị Cầu và Ly Tử ngồi trước bàn nhỏ, trông vẻ mặt đều có chút nôn nóng lo lắng. Thấy Tô Di, vẻ mặt hai người cũng hơi phức tạp. Tô Di đi tới, chẳng nói gì cả, ngồi xuống uống cạn hai cốc trước.



Thế là Nhị Cầu không bình tĩnh nổi nữa, nói quái gở với Ly Tử: "Đúng là kỳ quái, đã là người đàn bà của ngài chỉ huy rồi mà còn muốn làm nhiệm vụ, đây không phải là có bệnh hay sao?"



Ly Tử lườm hắn một cái, nói: "Câm miệng! Không cho người ta phát bệnh được à?"



Tô Di thích hai người ở điểm này. Dù đã biết quan hệ của cô và Mạnh Hi Tông, nhưng vẫn hung dữ châm chọc cô như trước. Huống chi cô hiện tại, hoàn toàn không muốn được coi là "người đàn bà của Mạnh Hi Tông" mà có được đối đãi đặc biệt của người khác. Nếu như vậy, cái ngày Mạnh Hi Tông không cần cô nữa, thì cô là cái gì đây?



"Đúng, đúng là tôi có bệnh. Tôi xin lỗi!" Tô Di mỉm cười nhìn Ly Tử, " Báo Săn của tôi không phải đã để lại cho các người rồi sao?"



Cô không đề cập tới thì thôi, nhắc tới Nhị Cầu liền nổi giận, không để ý tới ánh mắt khuyên can của Ly Tử, cả giận nói: "Mẹ kiếp còn dám nói cái này. . . . . ."



Tô Di ngẩn ra.



Nhị Cầu lòng đầy căm phẫn nói ra. Tô Di thế mới biết, ngày đó cô cấu kết với Ly Tử trộm mười quả bom nguyên tử trên chiến hạm của Liên Đạc. Bởi vì các cô được cho phép thông hành, hơn nữa chưa từng có người nào dám trộm đồ của Liên Đạc, cho nên mới vừa ra tay đã thành công. Sau đó trên máy móc kiểm tra đo lường hành tinh thấy tín hiệu của bom nguyên tử, người mù cũng biết bom nguyên tử bị trộm.



Mặc dù về sau đã tìm lại được bom nguyên tử, nhưng cán bộ phụ trách kho đạn trên chiến hạm vẫn nổi giận đùng đùng. Bọn họ cũng không biết quan hệ của Tô Di và Mạnh Hi Tông, cũng không tìm thấy hung thủ Tô Di này, vì vậy tức giận đều trút trên hai người Ly Tử. Hai người ở trên chiến hạm vũ trụ gần như không ngóc đầu lên nổi, cũng không vơ vét được bất kỳ món béo bở nào nữa. Thậm chí có một lần còn bị người ta trói đến kho vũ khí đánh đấm một trận, cướp tất cả tiền của trên người. Hai người chỉ có thể lái một chiếc Báo Săn duy nhất, ảo não trở lại Tự Do Thành.



Tô Di nghe xong, trong lòng hết sức áy náy. Yên lặng rất lâu, cuối cùng chỉ biết nói chân thành: "Tổn thất của hai người, tôi nhất định sẽ bồi thường cho hai người."




Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Mộ Tây Đình, Mạnh Hi Tông đi thẳng tới phía trước chiếc Báo Săn đó, gõ cửa sổ thủy tinh.



Tô Di vốn dĩ núp trong ghế lái, có chút lúng túng, có chút kinh ngạc mở cửa khoang ra. Cô chưa kịp phản ứng, một trận gió lớn đã phả vào mặt. Trong nháy mắt, bên hông đã bị một sức mạnh ôm lấy, ngay lập tức, thân thể được khiêng lên!



Chân đã cách mặt đất, bị buộc kề sát với anh, cằm dán lên quân trang phẳng phiu trên lồng ngực của anh. Gương mặt tao nhã của anh gần sát trong gang tấc.



"Tôi đi công tác, em rất vui vẻ hả?" Giọng điệu của anh không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.



". . . . . . Không có."



Anh im lặng, bồng cô lên, xoay người đi về phía Báo Săn của mình.



"Anh không thể như vậy!" Tô Di ra sức giãy giụa, "Tôi đã nhận nhiệm vụ rồi, hơn nữa Mộ Tây Đình nói tôi không cần đi theo anh!"



Mộ Tây Đình ở phía trước giống như không nghe thấy gì cả, mặt không chút thay đổi nhìn Mạnh Hi Tông ném Tô Di ở chỗ ngồi ở khoang sau của Báo Săn.



"Tôi không thể?" Anh một tay siết chặt hông cô, quát khẽ phi công, "Cất cánh!"



Ngay cả Tô Di luôn luôn tự kiềm chế, giờ phút này bỗng chốc cũng nổi giận. Như thể dưới bề mặt cuộc sống chung yên ổn nhiều ngày của hai người, sự bực dọc âm thầm tích tụ, không cam lòng khi bị cưỡng chế ở lại bên anh, và sự lệ thuộc mơ hồ trong lòng không muốn xa rời anh ngày càng sâu nặng, đan vào thành một khối tức giận khó có thể đè nén, bộc phát trong nháy mắt.



"Mạnh, Hi, Tông!" Cô đột nhiên đấm mạnh về phía ngực của anh, "Anh có biết là mình rất ích kỷ hay không!"



Nhưng bị anh dễ dàng tóm lấy đôi tay, thuận thế đè trên vách khoang. Mấy sỹ quan lính đánh thuê ở khoang sau, toàn bộ đều quay mặt nhìn vào góc. Tô Di không quan tâm, chân hung hăng đá đầu gối anh. Thân thể anh dịch sang né tránh, một tay nắm hông cô "bụp" giam lên vách khoang.



Lưng Tô Di bị đau, rên lên một tiếng, sức lực ở tay anh lập tức buông lỏng. Cô canh vào khoảnh khắc này, chợt nhào tới trước, hung hăng cắn lên cổ anh!



Mạnh Hi Tông nắm lấy cổ của cô nhấc cả người cô lên, ngay sau đó nhét vào trong lòng mình. Lần này, siết chặt lấy cô, không cho cô nhúc nhích thêm chút nào nữa. Mộ Tây Đình ở một bên vội vàng đưa băng gạc, ấn lên vết rướm máu trên cổ Mạnh Hi Tông.



Mạnh Hi Tông một tay nhận lấy băng gạc ấn lên, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt tức giận lại rõ ràng có chút sợ hãi của người phụ nữ trong ngực, chợt mỉm cười trầm lắng.



"Tô Di. . . . . ." Mặt anh ép đến rất gần, hơi thở phả trên mặt cô. Tô Di cúi đầu, không lên tiếng.



"To gan thật." Anh dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người xung quanh, cũng không suy tính sẽ ảnh hưởng đến hình tượng hà khắc máu lạnh của mình. Trong mắt anh chứa ý cười nhẹ nhàng, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo áp mạnh lên môi cô, chiếc lưỡi nóng như lửa mạnh mẽ dây dưa với máu tanh trong miệng cô, gần như khiến cô không thở nổi.