Kiêu Sủng

Chương 4 : Cự tuyệt ý tốt

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Dinh thự của Cục trưởng cục trị an Tinh Cầu nằm ở nơi đẹp nhất bên bờ con sông uốn quanh lưng núi. Trong dinh thự có một căn nhà nhỏ màu trắng nhìn hết sức bình thường nhưng lại rất nổi tiếng.



Đã từng có một tên tội phạm sống sót thoát khỏi nơi đó, lén kể lại cho những tên tội phạm ở những nhà lao khác biết nơi đó quả thực là địa ngục trần gian, khiến cho những ai từng ở trong đó sống không bằng chết. Đội quân cảnh chuyên sử dụng nghiêm hình bức cung thường gọi nơi đó là “ xưởng gia hình thể xác”



Sắc trời mờ tối, Thương Chủy mặc bộ quân phục màu đen, ngồi giữa ghế sofa ở tầng cao nhất của nơi gia hình, chậm rãi uống trà.



Rút cục người đứng đầu đội quân cảnh cường tráng đi đến trước mặt Thương Chủy chờ lệnh.



Thương Chủy không ngẩng đầu mà chỉ lên tiếng hỏi “Đã có kết quả?”



Phia sau người quân cảnh có chừng mười người đàn ông bị đóng lên giá thụ hình với những tư thế khác nhau. Nhìn từ xa dường như chỉ thấy những đống máu thịt lẫn vào nhau.



Quân cảnh trên tay còn chưa khô vết máu, đứng nghiêm chào Thương Chủy rồi báo cáo “Thưa ngài, dựa vào khẩu cung của bọn chúng kết hợp với một số nguồn tin khác cho thấy đối thủ chính trị của Du Mặc Niên là chủ mưu vụ ám sát”



Thương Chủy gật đầu, ánh mắt đảo qua phía sau lưng quân cảnh nói “ Đem báo cáo cùng với những phạm nhân còn sống giao lại cho thị trưởng”



“Vâng, xin ngài yên tâm” quân cảnh cười nói.



Thương Chủy rời khỏi nơi gia hình, ngồi vào chiếc xe chuyên dụng đã đợi sẵn từ lâu. Trợ lý Mộ cười nói :“ Ngày hôm qua Du Mặc Niên được cứu một mạng, thực sự đã nợ ngài một ân tình to lớn rồi.” Dừng một chút lại nói “Nhưng mà Tô tiểu thư cũng thật dũng cảm, trước đây nhìn không ra.”



Thương Chủy nói:“ Cô ấy rơi vào tình thế buộc phải làm vậy.”



“Bị ép buộc?” Trợ lý Mộ ngẩn người, chợt nhớ tới một chuyện, “Chu thiếu gia hai ngày nữa sẽ trở lại, nhưng Tô thiểu thư lại đang bị thương….”



“Đổi người khác.”



“Vậy phải sắp xếp cho Tô tiểu thư thế nào?” Trợ lý Mộ hỏi.



Thương Chủy trầm mặc.



Ban đầu, cho rằng cô chỉ là một cô gái yếu ớt, tầm thường. Nếu không phải vì dáng vẻ cô nắm lấy ống quần anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, ánh mắt sáng ngời nhìn khổ sở đến mức đáng thương, anh ta tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng sống cho cô.



Ở trên giường cô dịu dàng, yếu đuối, lại ngây thơ non nớt. Anh ta vừa mới có chút động chạm, còn chưa chính thức giao hợp cũng đã nhận thấy ở cô có sự giãy dụa cùng tuyệt vọng, ngay sau đó lại là nhẫn nại phục tùng.



Những phản ứng của cô hết sức chân thật, tin chắc rằng Chu thiếu gia thích bạo ngược kia sẽ nhận được thỏa mãn cực lớn ở trên thân thể cô.



Kết quả điều tra thân thế của cô càng khiến người ta hài lòng --- cô chỉ là một cô bé mồ côi rất nghèo khổ, nửa năm nay sống ở khu hỗn loạn và bần cùng Lam Qua.



Cô không có thân phận, không ai biết lai lịch của cô. Nói cách khác, cho dù cô có đột nhiên biến mất cũng không có một chút ảnh hưởng nào tới thế giới này.



Tuy nhiên sự thông minh quyết đoán của cô lại nằm ngoài dự tính của anh ta. Cô có thể nhận thấy được tương lai tồi tệ đang chờ mình phía trước, cho nên tùy thời cơ nhanh chóng hành động, thậm chí không ngần ngại chủ động ngậm dục vọng của anh ta – hành động này thực sự rất thách thức đối với cô.




Cô không biết quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, nhưng cô biết làm quân cờ giữa những người tranh giành danh lợi nhất định sẽ chết thảm. Huống chi cô còn không được coi là quân cờ.



“Hơn nữa ở bên cạnh ngài….” Cô thận trọng nhìn anh ta: “cho đến nay tôi vẫn chưa đến mức bi thảm.” Du Mặc Niên ai biết được anh ta có thực sự giống như bề ngoài chính trực hay còn tồi tệ hơn so với Thương Chủy?



Thương Chủy trầm mặc.



Nói chuyện lâu như vậy, tinh thần của Tô Di đã sớm mệt mỏi, rút cục nhịn không được khẽ nói: “ Ngài có thể cho phép tôi….ngủ một lát được không?”



Thương Chủy liếc nhìn cô rồi đứng lên đi ra khỏi phòng.



Tô Di không thể kháng cự lại hai mí mắt nặng trĩu, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.



Không qua biết bao lâu, Tô Di cảm thấy thân mình lắc lư qua lại, mặc dù giường trong phủ thị trưởng rất thoải mái khiến cô rất muốn ngủ nhưng những ngày tháng sống ở thành phố này khiến cho cảnh giác trở thành một phản xạ tự nhiên, cô lập tức mở mắt…



Trước mắt là quân phục màu đen, khuy vàng. Nhìn lên phía trên là gương mặt lạnh lùng giống như pho tượng của Thương Chủy, vừa đẹp trai vừa kiên nghị. Hai tay cô hơi dựa vào, nắm lấy quân phục của anh ta, còn tưởng là ga giường. Cô có thể cảm nhận được bàn tay anh ta ấm áp vòng qua cổ và hông, đem toàn thân cô ôm vào trong ngực. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được độ ấm nóng tỏa ra từ lồng ngực anh ta.



Bọn họ ở trên xe, cô đang nằm trong lồng ngực anh ta.



Tô Di cảm thấy cảnh tượng này kinh sợ vô cùng, cô không dám động đậy, định lập tức nhắm mắt lại.



Hơi thở nhẹ nhàng của anh ta quanh quẩn ở chóp mũi cô, quân phục mềm mại cọ sát gò má cô vừa ấm vừa hơi nhột khiến cho gương mặt lạnh lùng của anh ta trở nên thân thiết một cách mơ hồ.



Bất chợt giọng nói trầm trầm của anh ta vang đến: “Cô muốn cái cái gì mà ngay cả Du Mặc Niên cũng không thể cho cô được?”



Mỗi một vấn đề anh ta hỏi ngày hôm nay đều khiến Tô Di không kịp trở tay.



Đối mặt với người đàn ông mà Tô Di hoàn toàn không nhìn thấu, mỗi lần trả lời cô đành nửa thật nửa giả.



Cho nên giờ phút này, người đàn ông đang ôm cô trong ngực ngày hôm qua tùy ý đoạt lấy cô, cho dù âm thanh trầm trầm của anh ta vừa cất lên giống như đang quan tâm cô muốn gì, cho dù giọng nói nhẹ nhàng giống như đang độc thoại không hề phát hiện cô đã tỉnh lại --- nhưng cô vẫn sợ hãi, căng thẳng trong lòng.



Tô Di, mày thực sự mong muốn gì?



Mày đã từng là một sinh viên đại học bình thường, kết giao rất nhiều bạn bè, sống rất vui vẻ. Hôm nay lại lạc tới Tinh cầu xa lạ này, không có thân phận, đưa mắt nhìn không có lấy một ai quen thuộc, cuộc sống khó khăn, rơi vào tầng lớp bần cùng nhất xã hội, bất cứ ai cũng có thể chà đạp, phỉ nhổ mày, mày không thể dùng thân thể đổi lấy sự sinh tồn với người đàn ông này, mày cũng đã bị coi như một thứ hàng hóa để đem ra kiểm nghiệm.



Hiện tại anh ta lại hỏi một cô gái thấp kém như mày rút cuộc mong muốn điều gì ư?



Trả lời không đúng, trả lời không tốt, phía trước có lẽ chính là vực sâu vạn trượng.



Cô không mở mắt, nửa tỉnh nửa mơ đáp lại “ Bay, bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn.”