Kiêu Sủng

Chương 52 : Chạy trốn khỏi hành tinh

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Câu hỏi của nữ vương, chỉ nhận được sự im lặng.



Dường như đã quen với thái độ của hắn, trong nhà lại vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Có lẽ nữ vương thấy được Y Đại và Ly Tử trên đất, khẽ cười nói: "Đây là quân tiên phong của loài người, khanh muốn cứu chúng? Khanh có biết như vậy là phản quốc hay không? Cho dù là vương phu của Cô, cũng không thể làm như vậy."



"Không hành hạ tù binh đến chết, đây là đạo đức cơ bản trong chiến tranh." Rốt cuộc Lăng Tranh cũng lên tiếng, "Hơn nữa tôi cũng không phải là thần dân của cô."



"Ồ. . . . . . Cuộc tập kích trên không của đội quân này, phá hủy hơn phân nửa hệ thống phòng ngự mặt đất của tộc ta, người dân lại càng thương vong vô số." Giọng nói của nữ vương kiên định mạnh mẽ, "Chúng là tù chiến tranh, chết không có gì đáng tiếc."



Một lát sau Lăng Tranh nói: "Tôi muốn biết tình hình chiến tranh."



"Tình hình chiến tranh rất đơn giản —— Cô đã nắm giữ quyền khống chế bầu trời." Nữ vương nói chậm rãi, "Quân xâm nhập của Mạnh Hi Tông, đã hao tổn hơn phân nửa. Trong ngày hôm nay, đại quân của Cô sẽ xuất phát đến hành tinh Liên Minh lần nữa, lần này, Cô sẽ chiếm lĩnh toàn bộ hành tinh của Liên Minh."



Trái tim Tô Di hồi hộp, nữ vương nói vững vàng tự tin như vậy, khiến người ta không thể không tin.



Nhưng muốn cô phải tin tưởng thế nào đây, Mạnh Hi Tông cũng thất bại ư? Là nữ vương phô trương thanh thế, hay là Mạnh Hi Tông thật sự lâm vào tình thế nguy hiểm?



Lời này dường như cũng kích động Lăng Tranh, giọng điệu bình tĩnh của hắn rốt cuộc cũng sự lăn tăn: "Lúc này, cô rất xấu xa. Người đàn bà coi mạng người như cỏ rác, khiến tôi cảm thấy ghê tởm."



"Khanh đã nói yêu Cô." Nữ vương lẳng lặng nói, "Cô sẽ nhớ cả đời."



Lăng Tranh cười thê lương ra tiếng: "Nếu như lúc ấy tôi biết cô là Trùng tộc, tình nguyện chết vì trùng dịch cũng sẽ không để cô cứu, và cũng sẽ không coi cô là cô gái thiện lương kiên cường. Lòng của cô thật sự quá độc ác, cho dù chiến tranh mang cái chết cho Trùng tộc các người, cũng không thể khiến cô dừng lại sao?"



Lúc này đây, nữ vương yên lặng rất lâu, mới dùng giọng nói hết sức nghiêm túc đáp lại: "Lăng khanh, anh biết tôi không phải như vậy mà."



Cô ta không xưng "Cô" nữa.



"Anh xem, bây giờ là đầu mùa hè của hành tinh này, nhưng còn lạnh lẽo hơn mùa đông của Liên Minh. Anh biết trong mùa đông năm ngoái, tộc tôi chết rét bao nhiêu không? Là 45000 người dân. Hoàn cảnh sinh tồn của chúng tôi càng ngày càng khắc nghiệt, vậy mà chúng tôi đưa ra đề nghị các chủng tộc cùng chung sống, lại bị loài người từ chối khéo léo nhiều lần.




Không tới năm phút, tất cả trùng lớn đều rút lui phải sạch sẽ. Những kẻ liên quan cũng bị mang đi, kể cả Lăng Trang đang tái xanh cũng vậy. Những cộng sự bên ngoài không hề bị thương vọt vào, đỡ ba người trên đất dậy.



Người Tô Di đau nhức, nhưng trong lòng càng đau hơn. Cô không thể nào tưởng tượng nổi Lăng Tranh sẽ gặp phải điều gì, tuy nhiên họ cũng không có sự lựa chọn.



Tô Di nhặt một tờ giấy dưới đất lên —— đó là giấy phép phi hành của cận vệ đội trưởng để lại theo ý nữ vương—— Có cái này, rốt cuộc bọn họ cũng có thể an toàn rời khỏi tinh cầu này. Nhưng mà cái giá để họ có thể chạy trốn, là sự tự do của Lăng Tranh.



Hai chiếc Báo Săn lắc lư bay lên không, mặt đất đóng băng của Trùng tộc dần dần trở nên xa xôi và mịt mù. Bởi vì nhiên liệu không đủ cho cú nhảy khoảng cách dài, hơn nữa không rõ tình hình chiến tranh ngoài vũ trụ, bọn họ chỉ có thể bay thẳng, rời khỏi tầng khí quyển trước đã. Vì để tránh gặp phải quân đội hùng hậu của Trùng tộc, họ cột Vương Kỳ rút ra từ nóc nhà vào trên bụng Báo Săn, như vậy có lẽ sẽ giúp ích được một chút.



Thế nhưng gần hành tinh lại yên tĩnh ngoài dự đoán, chỉ có hai chiếc chiến hạm cỡ trung của trùng tộc, sau khi họ trình giấy phép, ngờ vực thả cho họ đi qua. Ngược lại phía cự thạch trận xa xôi, không ngừng có lửa đạn sáng chói tràn ra vũ trụ.



"Minh Long, Minh Long, tôi là tổ Tia Chớp Đen." Y Đại hơi kích động cầm máy truyền tin lên, nói với giọng run run.



Sau một khoảng yên ắng ngắn ngủi, trong tần số truyền đến giọng nói nghi ngờ của sỹ quan thông tin: "Tổ Tia Chớp Đen, tôi là Minh Long. Nghe được giọng nói của các bạn chúng tôi cực kỳ vui mừng. Xin hãy báo cáo vị trí và thành viên của các bạn."



Y Đại dường như nghĩ đến điều gì đó, đưa máy truyền tin cho Tô Di. Tô Di nhận lấy bộ đàm lạnh lẽo, nhưng hốc mắt lại ẩm nóng ngay lập tức.



"Minh Long, chúng tôi lái hai chiếc Báo Săn, ở tọa độ B25Z43 của tinh hệ, ngoài tầng khí quyển hành t*ng trùng tộc số một, thành viên có thiếu tá Y Đại, thượng úy Ly Tử, trung úy Tô Di, còn có mười một người dân khác. Ngoài ra dưới mặt đất còn có mấy ngàn dân thường bị giam trong doanh trại lao công, cần quân đội giải cứu."



Một lát sau, rốt cuộc bên kia vang lên giọng nói trầm ấm mà Tô Di vô cùng quen thuộc.



"Làm rất khá." Anh nói rất chậm rãi cũng rất mạnh mẽ, "Quay về đây. Những thứ khác giao cho chúng tôi."



Người trong Báo Săn cùng hoan hô, trong tần số thông tin cũng truyền đến tiếng hoan hô của các sỹ quan bên kia. Nước mắt của Tô Di lăn đều xuống, nắm lấy máy truyền tin nghẹn ngào.Vậy mà người bên kia cũng lẳng lặng yên ắng mấy giây, giống như có thể nghe thấy tiếng thít thút khe khẽ không thể nghe thấy của cô, dường như có thể cảm thấy những giọt nước mắt nóng bỏng của cô. Tất cả đau đớn, do dự, khổ sở và sợ hãi cô gặp phải trong hai ngày ngắn ngủi, giống như cũng bởi vì sự thông cảm dịu dàng yên ắng lúc này, lại trở nên đáng giá, trở nên có ý nghĩa rất nhiều.



Một lát sau, giọng nói của anh mới vang lên một lần nữa: "Sỹ quan kỹ thuật sẽ hướng dẫn mọi người —— mong đợi được gặp lại mọi người."