Kiêu Sủng

Chương 54 : Người hùng của em

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Mặc dù chỉ có Rada dò xét kết quả, không hề tận mắt chứng kiến. Nhưng đầu Mạnh Hi Tông vẫn không ngừng hiện lên, cảnh tưởng thảm thiết của Báo Săn đâm vào cự thạch trận. Anh nghĩ trước khi chết vài giây, nhất định cô rất đau. Anh không thể nào tưởng tượng được thân thể mềm mại mỏng manh của cô hóa thành thi thể hài cốt thế nào.



Song, tình thế lại không để anh chìm vào tư niệm đối với cô.



"Phía trước có đạn hạt nhân tấn công." Người sỹ quan kỹ thuật gào thét, mọi người dường như bừng tỉnh khỏi cảnh tượng Báo Săn tự sát oanh liệt. Ai ai cũng nhìn Mạnh Hi Tông, chờ đợi mệnh lệnh của anh.



Mạnh Hi Tông bắt buộc mình phải lấy lại bình tĩnh, đè nén sự đau lòng đang sinh sôi như nước biển kia xuống.



"Mạn trái tàu chuyển 35 độ. Bắn chặn lại đường đạn." Anh hạ lệnh ngắn gọn.



Song, anh biết, tất cả mọi người cũng biết, lô cốt chiến hạm đã thương tích chồng chất, có thể chịu đựng được đạn hạt nhân tập kích một lần nữa hay không? Không còn phải là chiến thuật nữa, mà là nghe theo mệnh trời mà thôi.



Trên ra đa, mấy chục đầu đạn hạt nhân với tốc độ cực nhanh, tập trung bay thẳng vào chiếm hạm vũ trụ. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh đột ngột hiện lên một ý niệm...



Anh không sợ chết. Có thể chết trong một không gian với người phụ nữ mình yêu thương, cũng không uổng sự tự do tự tại của mình khi còn sống.



-----



5 phút trước khi Báo Săn tự sát.



Tần số truyền tin vang lên tiếng nói "Tuyệt không đầu hàng" của Mạnh Hi Tông. Tô Di và những người khác cũng không hề vì vậy mà sinh lòng oán hận và sợ hãi.



Khi bọn họ bị đội binh tinh nhuệ của Trùng tộc vây khốn, không còn sức chống trả được nữa, bọn họ cũng dự cảm được kết cuộc của mình.



Song, khi chiến hạm của Cận vệ quân từ từ đến gần, Y Đại thiếu tá bị trọng thương hừ lạnh "Ông đây nguyện chết cũng không sẽ trở thành tù binh trùng tộc lần nữa."



Hắn lẳng lặng nói với Tô Di trên tần số truyền tin "Phu nhân, thứ cho tôi có mắt không thấy thái sơn... Ngài sỹ quan chỉ huy sẽ kiêu ngạo vì chị."



Cùng ngồi chung Báo Săn với hắn, giọng Ly Tử khàn khàn vang lên "Mèo hoang, không nhiều lời... kiếp sau chúng ta sẽ hợp tác tiếp."



Trong sự trầm mặc làm người ta khó chịu, Báo săn của Y Đại thiếu ta bỗng nhiên vút thẳng trên đất bằng, như một viên đạn pháo sắp cháy hết, chợt bắn thẳng lên, vọt tới dãy cự thạch còn cứng rắn hơn cả kim loại.



Công nghệ hợp kim cao nhất, đụng vào cự thạch vũ trụ yên lặng ngàn năm. Cự thạch vẫn đứng yên không nhúc nhích, Báo săn tan xương nát thịt.



Có lẽ màn tự sát này vô cùng rung động, nên cả đội cận vệ trùng tộc cũng tạm dừng bước kế tiếp.



Sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.



Mọi người trong Báo Săn nhìn Tô Di, chờ đợi sự quyết định của cô.



Nước mắt Tô Di xóa nhòa tầm mắt. Cô nhìn từng chiến hữu tan thành mây khói trên dãy cự thạch, tựa như thấy được vận mệnh sắp đến của mình... Oanh liệt, kiên quyết chết trên dãy cự thạch này, chết ở khoảng cách chỉ còn cách vị trí của Mạnh Hi Tông không đến mấy km.



Trong nháy mắt, cô nghĩ đến cha mẹ ở nơi Địa cầu xa, mặc dù cơ hội tìm kiếm Địa Cầu rất xa vời. Song, cho đến hôm nay, kinh nghiệm trong nhiều ngày tìm kiếm, kết quả cuối cùng có được... là cô vĩnh viễn không thể trở về nữa. Cũng không còn có thể thấy được nụ cười của người thân, nhìn thấy được mặt của bạn bè.




Phó lái cảm thấy Tô Di quả thực điên rồi. Mọi người trong Báo săn không nghe được tiếng của Tô Di, nhưng cũng vì hành động kỳ lạ của cô làm cảm thấy kinh ngạc. Tô Di cũng không rõ tại sao mình muốn nói chuyện với tảng đá. Có lẽ bởi vì lúc trước cô từng thầm thì với cự thạch trận này rất nhiều lần, hay bởi vì nóng lòng cho Mạnh Hi Tông, cho nên mới rối đến mức này?



Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy hơi choáng váng. Có lẽ vì mấy ngày qua bị mất máu và kiệt sức, tâm tình vừa rồi lại quá kích động, nên trước mắt lại biến thành màu đen.



Cô cảm thấy nản lòng thoái chí. Nếu như không có viện binh, Minh Long sẽ phải chống chọi như thế nào đây?



Bỗng nhiên phó lái bên cạnh Tô Di ngẩng đầu kinh ngạc. Tô Di men theo tầm mắt của hắn quay đầu lại, thấy bên trong cửa kiếng, vẻ mặt mọi người đều hoảng sợ vẫy tay la lên, như muốn cảnh báo với họ điều gì.



Tô Di và phó lái lập tức quay đầu lại, ngây dại.



Cự thạch đen, cự thạch đen cứng rắn lạnh như băng. Mấy khối cự thạch khổng lồ màu đen, tạo thành một cái tay lớn của cự thạch nhân, từ nơi xa, chậm rãi đưa đến chỗ bọn họ.



"Nó muốn làm gì?" Phó giá nói lẩm nhẩm.



Nhìn thấy cự thạch ngày càng gần trước mắt, chỉ cần vỗ tay một cái là bọn họ sẽ nát như cám. Phó lái phản xạ theo điều kiện, rút súng lục bên hông nhắm vào cự thạch, lại bị Tô Di nhẹ nhàng đưa tay ngăn cản.



Trước mắt mọi người đã bị một tảng đá lớn ngăn trở tầm mắt... Đó là một đầu ngón tay của cự thạch nhân.



Sau đó...



Nó đưa ngón tay này xuống.



Đúng vậy, ba khối cự thạch tạo thành một ngón tay, thể tích gần bằng một chiến hạm cỡ trung, nó từ từ khom xuống phía trước, lẳng lặng, dừng trước mặt Tô Di. Tựa như một cái sân banh trống rỗng.



Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Tô Di đứng lên.



"Đưa dây thăm dò cho tôi, anh ở đây đi." Cô nói với phó lái. Phi công lính đánh thuê thường xuyên đến tinh cầu xa lạ thăm dò, lúc nào cũng mang theo một chiếc khoan thăm dò cở nhỏ cùng với dây thừng bên người.



Sau đó, cô chậm rãi, đi lơ lửng trên khối cự thạch rộng lớn khôn cùng.



Trước mắt là một màu đen vô biên vô hạn. Cự thạch trầm mặc hàng vạn năm, lại làm Tô Di cảm thấy vô cùng yên bình ấm áp. Thời điểm cô cho rằng mình chắc chắn phải chết, nó như kỳ tích thức tỉnh, đã cứu cô.



Cuộc gặp gỡ này lại kỳ diệu may mắn như thế. Tô Di chỉ cảm thấy kể từ khi bắt đầu tỉnh lại nơi tinh hệ này, chính bản thân đã bị đủ loại khổ cảnh hành hạ, đau lòng và bất an. Tất cả bởi vì sự cứu vớt của cự thạch, mà trở nên vô cùng đáng giá.



Nếu như nói vận mạng đã đưa cô đến mức cuối cùng của cuộc đời. Thì bây giờ, cự thạch trầm mặc ôn hòa này, đã lấy sự may mắn gấp mười lần trả lại cho cô.



Cô lăn một vòng đi đến chỗ khe hở. Tựa như có thể cảm nhận được sự tròng trành của cô, bàn tay kia trong quá trình thu về vô cùng vững vàng. Hai ngón tay khác đồng thời duỗi tới đây, thận trọng mang Tô Di về cự thạch trận an toàn tuyệt đối.



Tô Di ngồi vào chỗ của mình, dùng dây thừng thay thế dây an toàn cho mình, tránh khỏi trạng thái không trọng bay vào không gian. Cô móc súng của mình ra... Mặc dù cô biết với sức mạnh và thể tích của cực thạch trước mặt, vũ khí loài người chỉ tồn tại như hạt bụi mà thôi.



"Cự thạch nhân" Sau khi trải qua vui buồn cùng cực, trong giọng nói của cô không còn đè nén bi thương, chỉ muốn trút hết để thả lõng tâm tình nào đó "Đi. Đi cứu.... người đàn ông của tôi."