Kiêu Sủng

Chương 57 : Lời cầu hôn của anh

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Thời gian Mạnh Hi Tông thổ lộ là hai ba giờ sáng, cách lúc hai người đi ngủ đã mười mấy tiếng, lúc này hai người không hề buồn ngủ chút nào.



Tô Di nằm ở trong ngực anh, nói sơ sơ với anh về phỏng đoán và kinh nghiệm khống chế cự thạch trận của cô. Anh thể hiện sự đồng ý với phỏng đoán rằng cự thạch trận thật ra là một loài sinh vật khác trong vũ trụ.



"Trước lúc rời khỏi đây, em muốn tạm biệt nó." Cô nói.



"Ừ." Tay anh vuốt ve trên eo cô, "Không được đi lại nữa, anh ôm em đi."



Lời tỏ tình thân mật vừa nãy của anh, mặc dù khiến cô cảm xúc dâng trào, nhưng cũng có chút không quá tự tại. Nhưng cô biết trải qua chuyện lần này, anh nhất định sẽ trông coi cô càng thêm chặt. Những thứ khác, đành nói vào ngày khác thôi.



"Anh không cần phải làm việc sao?" Cô hỏi. Sau chiến tranh còn rất nhiều chuyện nan giả khẩn cấp chứ?



"Bọn họ đang lo liệu." Anh trầm giọng nói, "Ngay buổi tối hôm nay." Trời mới biết anh không chợp mắt bao tiếng rồi, hồi trước Mộ Tây Đình đều nói rằng anh là người duy nhất trên chiếm hạm không cần nghỉ ngơi.



"Nói cho anh biết." Anh nói, "Những điều em đã trải qua trong mấy ngày nay." Cô đã làm thế nào vậy? Cướp một chiếc phi thuyền Trùng tộc, cứu Chu thiếu, còn đoạt lại hai chiếc Báo Săn?



Lòng Tô Di khẽ đau xót, liền nói từ cái ngày Báo Săn cô lái bị rơi.



Mạnh Hi Tông vốn dĩ vẫn nghe nghiêm túc, nhưng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi tái nhợt của cô, hé ra ngậm lại không ngừng dưới đèn ngủ nhu hòa, liền yên lặng hôn một lần rồi lại một lần. Hôn cho đến lúc môi cô sưng đỏ, anh mới vẫn chưa thỏa mãn mà bảo cô nói tiếp.



Cô cũng nói chậm rãi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều muốn trầm mê trong vòng ôm và nụ hôn của anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh cởi áo ba lỗ và áo ngực của cô, còn xé toang quần lót, khiến cô toàn thân trên dưới chỉ còn lớp băng quấn trên bắp chân phải.



Đôi mắt của anh tối sẫm giống như dòng sông trong bóng đêm, ôm lấy mặt cô, bả vai của cô, ngực và eo cô, hôn xuống từng chút một. Cô được hôn đến mức cả người mềm nhũn, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng anh nằm trên người mình, thế nhưng anh lại mơ hồ ra lệnh: "Nói tiếp đi, sau khi chiếm lĩnh doanh trại lao công, xảy ra chuyện gì?"



Thứ cứng nóng giữa hai chân anh để trên da cô, chỉ khiến cô cảm nhận được ** nóng bỏng. Nhưng đợi cô kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra, anh gần như hôn khắp người cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tiến vào.



Nhìn anh vẫn chưa thỏa mãn nghiêng người trở lại, khóa cô vào trong lòng. Cô thì thảo hỏi: "Anh. . . . . . phải làm sao?"



Anh liếc nhìn cô với màu mắt cực thẫm: "Sau khi vết thương liền."



Cô "Ừ" một tiếng, trong lòng cảm động một hồi. Là tình yêu đích thức, mới có thể kiềm chế **. Nói như vậy, ngay từ lúc ở thành Tự Do, một tháng dưỡng thương đó. . . . . .



Anh có vẻ cũng nghĩ đến cùng một vấn đề, đột nhiên hỏi: "Lúc ở thành Tự Do, tại sao mỗi lần làm đều không tình không nguyện?"



Cô lặng lẽ: "Anh chạm vào công chúa người máy —— Em thấy được, trong khoang nghỉ ngơi của Liên Đạc."



"Sao em lại ở đó?" Tia sáng rực rỡ trong mắt hắn chợt lóe lên, không đợi cô giải thích đã hiểu được, ". . . . . . Liên Đạc?"



"Em đã buồn bã một khoảng thời gian." Cô cười khan mấy tiếng.




Lúc này, hai người chợt cảm thấy cự thạch dưới chân có chút lay động. Mạnh Hi Tông cau mày, ra dấu tay với Mộ Tây Đình, lập tức kéo hai người trở về Báo Săn.



Sau đó, nơi xa chợt dâng lên một hàng cự thạch, tạo thành cánh tay đá tráng kiện hẹp dài, dâng lên chậm rãi, tới trước mặt hai người. Cánh tay cự thạch to gần bằng một chiếc chiến hạm vũ trụ, từ từ, vẫy vẫy trước mặt hai người mấy phát. Chấn động kịch liệt, chỉ làm Báo Săn xiêu vẹo, suýt nữa không đụng trúng cự thạch xung quanh.



Sau đó cánh tay cự thạch mới từ từ trở về chỗ cũ, giống như trở về với giấc mộng ngàn vạn năm nay của nó, không nhúc nhích chút nào nữa.



"Nó tạm biệt chúng ta đấy." Tô Di thì thào nói.



Mạnh Hi Tông lại hình như có chút mất hồn, sau chốc lát yên lặng, nói thẳng với Mộ Tây Đình: "Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, anh đi sắp xếp."



Tô Di ngẩn tò te, Mộ Tây Đình há miệng: "Ngài chỉ huy, thật sự là không kịp. Hôn lễ của ngài và phu nhân, không thể khó coi vội vàng được."



"Đợi chút. . . . . . Sao lại là ngày mai?" Tô Di cố ngắt lời.



Mạnh Hi Tông không hề trả lời, lại hỏi Mộ Tây Đình: "Vậy anh cần bao nhiêu thời gian?"



Mộ Tây Đình cắn răng tính toán: "Chuyện chiến tranh quá bận rộn, ít nhất phải một tháng sau."



"Được, nhiều nhất là một tháng." Anh gật đầu, "Lúc đó vết thương trên chân cô ấy cũng gần khỏi rồi."



Mộ Tây Đình mỉm cười khởi động Báo Săn trở về chiến hạm. Tô Di ở trong lòng anh trừng anh, nhỏ giọng kháng nghị: "Em đồng ý gả cho anh sao? Anh cũng chưa có cầu hôn!"



"Anh cầu hôn rồi." Sắc mặt anh không thay đổi, "Đêm hôm đó, anh muốn em sinh con dưỡng cái cho anh, trung thành với một mình anh. Em không từ chối."



". . . . . . Anh nói đó là thông báo!" Cô tức giận đẩy lồng ngực anh. Lại bị anh ép chặt hơn. Mặc dù hai người mới thể hiện tấm lòng chưa được mấy ngày, nhưng tình yêu của cô đối với anh, dường như đã từ rất lâu về trước đã bắt đầu nảy sinh yên lặng không tiếng động. Nhưng mà . . . . . . Mới vừa yêu đã kết hôn, không phải nhanh quá rồi sao? Người đàn ông này làm cái gì cũng như sấm rền gió cuốn, một khi nhận định sẽ phải cưỡng ép chiếm đoạt sao?



Thế nhưng anh lại giống như hoàn toàn không nghe thấy kháng nghị của cô, ngược lại giống như bởi vì đưa ra quyết định này mà cảm thấy hạnh phúc, nhìn cô chăm chú rồi nói, "Tô Di, kéo dài không có ý nghĩa gì cả. Cứ quyết định như vậy đi."**** Kịch bản trong lòng Tiểu Mạnh:



Cự thạch vẫn vẫy cánh tay mai mốt nhớ ghé lại đây chơi nha...



Tô Di lưu luyến không thôi "Nó đang tạm biệt chúng ta đó."



Tiểu Mạnh thầm nghĩ: Mẹ nó, cáo biệt ở đâu chứ? Rõ ràng là đang khiêu khích. Đừng hỏi tại sao, tính khí của đàn ông, phụ nữ như em không hiểu đâu. Nó bảnh bảo làm anh hùng cái thế trước mặt ba quân, nếu như nó có hình dạng con người, nhất định sẽ theo đuổi em. Ông đây bị tác giả thiết kế, chỉ có thể lặp đi lặp lại đưa em vào chết. Nghĩ đến Lăng Tranh, Du Mặc Niên, Chu thiếu, Cự thạch nhân... Thôi, lập tức cưới về là tương đối ổn thỏa. Người phụ nữ này bảo thủ sâu tận xương, một khi có danh nghĩa hợp pháp, chắc chắn sẽ nhất mực theo mình. Cứ quyết định như vậy đi."



Tác giả: Tiểu Mạnh, cậu thật suy nghĩ nhiều quá rồi. Cự thạch nhân thích Tô Di, chỉ là tựa như con chó ngoan ngoãn thích chủ nhân thôi. Người ta chỉ cảnh cáo, không phải khiêu khích, chỉ cảnh cáo cậu đừng đối với Tiểu Tô không tốt, nếu không, sẽ tiêu diệt cả tinh hệ của cậu, có hiểu hay không. Hơn nữa, kết thôn chóng vánh, cũng không hỏi ý nguyện của con gái người ta sao? Không phải là trực tiếp hạ lệnh ra tối hậu thư à? Cậu còn có thể bạo tàn cỡ nào nữa chứ?



Loyal: Ủng hộ, Tiểu Mạnh. Phải tiên hạ thủ di cường, vậy mới hoàn toàn thuộc về mình, danh chính ngôn thuận, ai nhảy vào là hốt nó kekeke.