Kiêu Sủng

Chương 66 : Chiến tranh với máy móc

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Tô Di bước vào trung tâm chỉ huy tác chiến, đã nhìn thấy các sỹ quan ngồi thẳng nghiêm chỉnh, vẻ mặt mọi người tập trung hết sức bận rộn.



Mạnh Hi Tông đứng ở trước đài chỉ huy trung ương, cúi đầu nói chuyện với sỹ quan kỹ thuật bên cạnh. Bóng lưng của anh cao lớn thẳng đứng lại làm trong lòng Tô Di hơi đau nhói.



Nếu như lại xảy ra chiến tranh, trên vai người đàn ông này lại phải gánh nặng tương lai của tất cả mọi người.



Tô Di dựa theo an bài của Mộ Tây Đình, ngồi xuống trong góc. Mộ Tây Đình bước đến bên cạnh Mạnh Hi Tông, chờ người sỹ quan kỹ thuật rời đi, mới rỉ tai nói gì với anh. Mạnh Hi Tông nhanh chóng quay đầu lại, nhìn cô từ phía xa xa.



Cái nhìn này làm lòng Tô Di run lên.



Cô không khỏi nhớ tới một năm trước, khi những ánh sáng của cuộc chiến tương lai được bọn họ tận mắt nhìn thấy, Mạnh Hi Tông gần như ép buộc đưa cô đến thành Dong Binh ngay lập tức. Lần đó cô giận đến phát điên -- sau một tháng bị nhốt cô độc tại thành Dong Binh, Mạnh Hi Tông không chịu được chiến tranh lạnh của cô, mới chịu thả cô ra, đưa cô về lại.



Lần đó, hai người đã nói, cho dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa. Giờ nguy hiểm đã tới, ý niệm đầu tiên trong đầu của Mạnh Hi Tông chính là bảo vệ vợ của mình. Nhưng Tô Di nói cho anh biết, phân ly càng khiến người khác sợ hãi hơn cả nguy hiểm. Huống chi nếu như người máy đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng, ai có thể đảm bảo được những nơi khác sẽ không có chứ? Ở bên cạnh anh, mới là an toàn nhất.



Chẳng qua hiện tại.... Tô Di đưa tay vỗ về bụng mình, nếu như Mạnh Hi Tông muốn mình đi vì sự an toàn của con thì sao... Cô dứt khoát kiên định nhìn lại anh, yên lặng tự nhủ với mình phải kiên trì --- Nếu như anh xảy ra chuyện gì, nếu phải làm mẹ góa con côi chạy trốn trong vũ trụ, vậy thì thà cả nhà ở chung với nhau cùng đối mặt với tương lai mù mịt này.



Cũng may, ánh mắt của Mạnh Hi Tông chỉ thản nhiên nhìn cô trong phút chốc, lại nhìn về bản kế hoạch tác chiến của tinh hệ trước mặt. Tô Di thở phào nhẹ nhõm.



"Phu nhân, tôi đi hỗ trợ pháo đài phòng ngự" Mộ Tây Đình đi tới nói. Tô Di gật đầu, lại hỏi "Tình huống bây giờ như thế nào?"



Mộ Tây Đình nhấc một tai nghe của máy vi tính bên cạnh đưa cho Tô Di, lại nói "Đối phương đã phát tuyên bố chính thức -- yêu cầu chúng ta đầu hàng vô điều kiện. Chúng ta lập tức sẽ phát động tổng tiến công."



Hắn lấy một tờ fax của một sỹ quan truyền tin đưa cho Tô Di, rồi đi về phía đài điều khiển.



Trên tờ giấy trắng tinh lạnh băng, những dòng chữ màu đen làm người khác rùng mình:



"Tôi là Hình Nghị - Kar Dior - sỹ quan chỉ huy cao nhất của nền văn minh máy móc đầu tiên - Ngay lập tức tuyên bố quyền chiếm lĩnh đối với khu vực có chu vi hai nghìn năm ánh sáng của tinh hệ Vĩnh Hằng. Quyền chiếm lĩnh bao gồm tất cả lĩnh vực bên trong tinh thể, tài nguyên cùng với sinh mệnh của vật thể trí tuệ hoặc không có trí tuệ.



Tất cả đều phải tự nguyện đầu hàng, thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ kèm theo của "Điều khoản thực dân". Bất kỳ kẻ nào chống cự, sẽ được coi là kẻ địch phải tiêu diệt. Các người có 10 phút suy nghĩ có đầu hàng hay không."



Ký tên "Hình Nghị - Kaz Dior"



Cách hành văn vô cùng cứng ngắc, tiết lộ ra một tên mang bản tính cao ngạo máu lạnh. Tô Di nghĩ, bất luận ai thấy tuyên bố ngạo mạn như vậy, chỉ sợ cũng cảm thấy vừa nổi giận vừa kinh hãi.



Vậy anh thì sao?
Quả thật Tô Di không thể nào tin được những gì mình nhìn thấy -- Đây là kỹ thuật xuất hiện lần đầu tiên trong nhân loại. Máy bay chiến đấu tiên tiến nhất của con người, chuẩn bị cú nhảy cũng phải cần 15 giây khởi động động cơ, đó là còn chưa tính thời gian lập chi tiết tọa độ giữa hai lần nhảy. Nhưng....



Người máy lại thực hiện được cú nhảy siêu nhanh trong cự ly ngắn. Điều này không hề hữu dụng trong việc đi du lịch ở tinh hệ, nhưng trong hai quân giao chiến, quả thật làm cho bọn chúng kinh khủng như ma quỷ vậy.



Cô khiếp sợ dời mắt chuyển qua người Mạnh Hi Tông -- Anh vẫn còn đứng ở đó, đứng nghiêm chỉnh, chẳng qua sắc mặt đã giống như trời u ám, trong nháy mắt cơn thịnh nộ tàn nhẫn nhấp nhoáng hiện lên.



Chỉ trong thời điểm ngắn ngủi vài phút đồng hồ, hơn một phần ba máy bay chiến đấu đã rơi xuống như mưa sao băng. Mà tốc độ tổn thất máy bay càng tăng nhanh hơn.



Đúng lúc ấy, mặt của thượng úy Lăng Yến - sỹ quan kỹ thuật cao cấp - lại biến sắc, đứng lên nói "Ngài chỉ huy, hệ thống phòng ngự mặt đất.... bị xâm nhập"



Tô Di hiểu được ý của hệ thống phòng ngự mặt đất bị xâm nhập là như thế nào. Bây giờ đạn pháo của người máy không hề còn sự trở ngại nào nữa, có thể tập kích hành tinh bất cứ lúc nào. Thậm chí có lẽ còn có thể khống chế hỏa tiễn ở mặt đất nhắm ngay bầu trời của nhân loại. Thậm chí có thể thông qua hệ thống phòng ngự mặt đất tiến thêm một bước xâm nhập hệ thống chỉ huy tác chiến trên chiến hạm. Bọn họ sắp bị bao vây tứ phía.



Sắc mặt Mạnh Hi Tông càng lạnh như băng tuyết, trong nhất thời, tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy tác chiến đều nhìn anh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn quanh một vòng.



"Tất cả máy bay chiến đấu, lập tức quay về" Anh trầm giọng nói "Tất cả pháo đài và chiến hạm, cắt đứt kết nối internet, dùng hệ thống truyền tin vô tuyến liên lạc. 30 giây sau, nhảy đến tọa độ khẩn cấp."



Tất cả mọi người đều không lên tiếng.



"Lập tức thi hành" Mạnh Hi Tông gầm nhẹ. Bọn họ mới như thức tỉnh lại.



"Mạnh Hi Tông, các cậu muốn đi ư?" Trong tần số truyền tin vang lên âm thanh khiếp sợ của nguyên soái Lương Đồng



Mạnh Hi Tông nhắc máy truyền tin, hạ giọng nói "Trận chiến này tất bại."



Lương Đồng không kiềm được giận dữ "Cậu muốn ném năm hành tinh không hề có năng lực phòng ngự cho người máy sao?"



Sắc mặt Mạnh Hi Tông cũng không hề thay đổi chút nào "Ở lại chẳng qua là chịu chết. Bảo tồn thực lực, chúng ta mới còn có cơ hội lật lại ván cờ, mới có thể cứu được nhiều người hơn."



Nguyên soái Lương Đồng yên lặng trong chốc lát, tựa như đã bình tĩnh trở lại "Cậu nói rất đúng"



Tô Di nhìn nghiên một bên mặt Mạnh Hi Tông đang cúi xuống, nhìn hai tay anh yên lặng nắm thành quả đấm ở trên bàn. Chỉ cảm thấy đau lòng nói không nên lời. Anh ra lệnh rút lui hoàn toàn chính xác -- Chiến đấu tiếp nữa cũng chỉ có một con đường chết. Nhưng muốn anh hạ lệnh chạy trốn, muốn anh thừa nhận chiến bại, chỉ sợ là sỉ nhục chưa từng có với anh. Huống chi bằng chiến thuật chỉ huy của anh, loài người vốn chiếm thế thượng phong, nhưng bởi vì kỹ thuật nhảy thần bí của người máy, mà thảm bại trong nháy mắt.



Cô cúi đầu, nhìn lên màn ảnh một lần nữa, mấy chiếc máy bay chiến đấu màu đen ập đến chớp nhoáng như thủy triều. Sau đó, ánh sáng bạc hiện lên, cô cảm giác được chiến hạm rung lên kịch liệt. Mọi người lảo đảo nghiêng bên trái lệch bên phải, cô cũng có phòng bị từ sớm, nắm chặt lấy chiếc ghế, một tay bảo vệ bụng mình, khó chịu không tả nên lời.