Kiêu Sủng

Chương 7 : Cưỡng đoạt

Ngày đăng: 17:27 19/04/20


Từ lúc Tô Di xuyên không tới nay, chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Bên ngoài khoang thuyền sắc trời âm u, bên trong khoang thuyền hỗn loạn, ngổn ngang, nhưng cũng không đáng sợ bằng sắc mặt u tối của Thương Chủy lúc này.



Anh nhanh chóng đi vào trong khoang điều khiển, ánh sáng chiếu theo khuôn mặt anh tuấn, anh liếc nhìn Tô Di một cái, ngược lại nở nụ cười.



Anh tươi cười như vậy có vài phần ôn hòa thân thiết, nhưng lại khiến Tô Di phát lạnh khắp cả người.



Anh thuần thục dùng khóa an toàn đóng chặt cửa khoang thuyền, rồi đi đến trước mặt Tô Di, ánh mắt hơi đảo qua nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn trên đất. Anh lập tức lướt qua chỗ cô rồi ngồi xuống ghế lái.



"Học xong rồi à?"Thanh âm trầm thấp, hơi có ý cười.



Trong lòng cô hơi căng thẳng một chút, nhưng vẫn vững vàng đáp lại như bình thường: "Chỉ những thao tác cơ bản thôi ạ."



Anh gật đầu: "Vậy lại đây khởi động đi."



Cô hoàn toàn không nghĩ ra anh sẽ xử trí bản thân mình thế nào. Ai cũng đều biết Thương Chủy hận nhất là phản bội, mà cô không chỉ có tự ý cứu Du Mặc Niên, bây giờ còn định lái chiếc máy bay anh tặng để chạy trốn. Dù anh muốn một đòn đánh chết cô, chỉ sợ vẫn còn là nhẹ.



Tại sao bây giờ lại muốn cô lái máy bay ?



Cô từ từ đứng lên, khẽ hỏi: "Lái đi đâu?"



Thanh âm của anh thật tùy ý, giống như không có chút tức giận nào: "Đi dạo trong vũ trụ."



Nói xong câu đó, anh mỉm cười ngẩng mặt lên nhìn cô. Anh vốn có gương mặt đẹp trai lãng tử, nay lại vì không kìm được toát lên ý cười tản mạn, trong nháy mắt ấy lại càng khiến anh trở nên anh tuấn hơn so với ngày thường.



Trong lòng cô nghi hoặc, sắc mặt bình tĩnh đi đến trước ghế người lái.



Anh cũng không quay đầu mà chỉ nhìn thẳng phía trước, thu lại ý cười, thản nhiên nói: "Nếu lái tốt, tôi sẽ không truy cứu."



Tô Di sửng sốt, có chút không thể tin được anh lại khoan dung với mình như vậy, hay là vận số của cô quá tốt. Cô gắt gao xiết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tô Di chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, lúc này phát hiện ra hai tay hai chân của mình đã chết lặng.



Còn chưa hoàn hồn.



Thương Chủy vừa mới ở trong cơ thể cô phóng thích lần đầu tiên, thì đã nâng tay ở bảng điều khiển đập mạnh xuống, khởi động chốt an toàn.



Sau đó anh đem thân thể cô lật lại, đặt ở trên đất, mở hai chân ra, tiếp tục tiến vào. Phía trên, anh vẫn còn mặc áo lót, chỉ kéo quần đến đầu gối. Nhưng anh đã lột sạch cô, áp dưới mặt đất dơ bẩn lạnh lẽo.



Anh nhặt giấy tờ rơi đầy đất, cúi đầu nhìn cô: "Thật chu toàn."



"... Đáng tiếc không thành công." Cô đáp không hề nao núng.



Bởi vì vừa mới trải qua kích thích sinh tử, sợ hãi của cô đối với anh đã sớm ném về phía sau. Toàn bộ cơ thể cùng tâm hồn cô đều đã rời rạc chết lặng.



Anh lại ném mớ giấy tờ đi, cúi đầu, cắn đầu vai và cái cổ mảnh khảnh của cô.



Anh lại một lần nữa đoạt lấy cô, so với vừa rồi thì kích thích mãnh liệt, vững vàng hơn rất nhiều, cũng kéo dài hơn rất nhiều. Phản ứng thân thể cô dần dần sâu sắc mãnh liệt. Dưới sự áp chế cường đại của anh, cô cong lên như con tôm, không thể khống chế mà thở gấp run run. Cảm giác xa lạ như thế làm cô kinh hồn bạt vía, liên tiếp rã rời.



Nước mắt rốt cục dần che mờ đôi mắt cô, lại ngay lập tức bị anh nhẹ nhàng lau đi, anh không thích nhìn cô rơi nước mắt.



"Vì sao lại tặng máy bay cho tôi?" Cô run giọng hỏi.



Anh không trả lời, ánh mắt lạnh thấu xương trên cao nhìn xuống chằm chằm vào cô, hỏi lại: "Vì sao chạy trốn? Tôi hình như vẫn nhớ rõ, mạng sống của cô thuộc về tôi."



Mồ hôi anh từ trên trán tinh tế chảy xuống cái cổ mảnh khảnh của cô, rồi chậm rãi chảy đến khuôn ngực phập phồng của cô. Chảy tới chỗ hai người kết hợp chặt chẽ.



Khi máy bay sắp sửa hạ cánh xuống Thương phủ, anh tiến lên cực nhanh cực mạnh, làm cho cô lập tức đành phải cứng ngắc co rút, ở trong lòng anh trầm luân hoàn toàn, còn trán anh nổi đầy gân xanh, đôi mắt anh tối tăm nhìn vào khuôn mặt thống khổ của cô, gằn từng tiếng ở bên tai cô: "Nhớ kỹ! Bất luận cái gì thuộc về tôi đều không thể phản bội."