Kiêu Sủng

Chương 89 : Gươm súng sẵn sàng

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Khi Tô Di tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt tuấn tú của Mạnh Hi Tông, bình thản nằm bên cạnh mình. Cô mới vừa đưa tay vuốt ve cặp lông mày dài của anh, đôi mắt đen nhánh kia lập tức mở ra.



Một nụ hôn nồng nhiệt pha chút kiềm nén rơi xuống.



Ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong phòng, nhưng so ra vẫn kém với sự yên lặng mãnh liệt của anh. Chỉ có điều, so với sự hung hãn tối qua, thì sáng nay anh đã khôi phục lại sự dịu dàng thường ngày. Khi anh hôn lên khắp thân thể cô, trong giọng nói mang theo sự áy náy.



"Làm đau em hả?"



".... Không sao."



Lại làm cho Tô Di thần hồn điên đảo thêm một lần, anh mới dừng lại sự xâm phạm, kéo cô lại, đầu đặt lên hõm vai mềm mại của cô.



Ánh mắt Tô Di mơ mơ màng màng đảo qua bên giường, thoáng cái đã tỉnh táo lại "Dao Dao dậy rồi."



Trên chiếc giường nhỏ, đứa bé đang trợn to đôi mắt, nhìn bọn họ chằm chằm. Thấy Tô Di đang chăm chú nhìn mình, lập tức nở nụ cười tinh khiết đủ để hòa tan trái tim băng giá của bất cứ ai.



"Lúc em ngủ, anh đã cho nó bú sữa một lần, bây giờ nó mới ngủ một giấc dậy nữa đó." Giọng nói Mạnh Hi Tông bình bình.



Tô Di thật không tưởng tượng ra cảnh Mạnh Hi Tông ôm con trai cho bú sữa bình thế nào, nhưng anh lại làm được thật.



Tô Di ôm con, cười nhìn Mạnh Hi Tông "Thật cực cho anh."



Mạnh Hi Tông nhìn cảnh một lớn một nhỏ vui tươi hớn hở, không nói ra lời.



Bởi vì người hư thể sắp đến, Mạnh Hi Tông có rất nhiều chuyện cần xử lý. Tô Di muốn giúp anh, nhưng lại không nỡ xa con trai lâu. Đang trong lúc do dự, Mạnh Hi Tông cũng lợi dụng tình thế như vậy, không cho cô ra khỏi nhà.



"Anh đã mất em rất nhiều lần." Chân mày anh cau lại nhìn cô "Tất cả cứ giao cho anh, ở bên cạnh anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa."



Tô Di nhìn trạm gác của Lính Đánh Thuê cách nhà mình ba bước, cảm thấy buồn cười. Cô chỉ cảm thấy Mạnh Hi Tông lo quá xa, đây đã là thời bình, có cần thiết phải canh gác hùng hậu thế không?



Nhưng cô nghĩ đến, có lẽ trong lòng Mạnh Hi Tông, bảo vệ không được vợ mình, chắc là làm anh cảm thấy rất nhục nhã, cho nên bây giờ hơi cực đoan chút.



Có lẽ qua một thời gian sẽ tốt thôi. Cô phải dung túng cho sự giam cầm của anh đối với cô.



Mạnh Hi Tông ăn mặc chỉnh tề, Tô Di ôm con tiễn anh ra đến tận cửa.



"Chờ anh về." Anh dịu giọng.



"Ừ"



Anh lẳng lặng nhìn cô trong giây lát, bỗng nhiên lại nói "Hình Nghị đã không còn uy hiếp."



Cả người Tô Di sửng sốt.


Giản Mộ An đã có thói quen cướp đoạt mồ hôi và nước mắt của dân chúng từ lâu, nên chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Ngược lại, thu xếp cho bọn họ ở lại khách sạn hào hoa nhất thành phố, mỗi gian phòng còn có người đẹp. Làm cho quân nhân Cố thị bị dọa sợ đẩy người đẹp ra khỏi gian phòng, bất đắc dĩ các cô phải đứng một loạt trong lối đi nhỏ, trở thành một phong cảnh đặc biệt.



Sau khi chỉnh đốn, Giản Mộ An tự mình đến phòng Cố Vũ Khanh nghênh đón. Mấy tên sỹ quan cao cấp khác đã đi đến sảnh tiệc trước. Đến cửa sảnh tiệc, Giản Mộ An lại dẫn Cố Vũ Khanh đến một phòng cuối dãy hành lang dài.



"Cố nguyên soái, nguyên soái Mạnh Hi Tông chờ anh bên trong."



Cố Vũ Khanh gật đầu.



Cửa phòng từ từ mở ra, ngay giữa chiếc bàn tròn, bày đầy thức ăn thơm phưng phức. Sau bàn tròn, là một người đàn ông cao lớn ngồi yên, gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen sâu như hồ nước, quan sát Cố Vũ Khanh.



Mặc dù đã nhìn thấy hình ảnh của Mạnh Hi Tông từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến vị nguyên soái danh tiếng hiển hách thu phục được cả người máy này, Cố Vũ Khanh vẫn thầm khen dung mạo xuất sắc và khí chất anh tuấn của anh.



Trên đường đến đây, bọn họ tham quan các tinh cầu, như là tự nhiên, lại vừa như có sự an bài trước. Nhưng bọn họ đến rất nhiều nơi, cũng là do Giản Mộ An cung cấp chi trả, theo lý mà nói, cho nên đây không thể nào là giả được.



Cố Vũ Khanh tin tưởng, hôm nay, Liên Minh tinh hệ Vĩnh Hằng, xác thật là các chủng tộc đã bình đẳng hòa bình, bao gồm cả người máy kiêu ngạo ngày xưa, hôm nay cũng có hơi thở phồn vinh của sự an cư lạc nghiệp.



Điều này làm cho hắn vui sướng rất nhiều, lại có chút ít cảm thấy mất mát. Hắn tung hoành cả đời cũng không thể tiêu diệt được người máy, nhưng trong tay Mạnh Hi Tông, lại thực hiện được sự hòa bình của các chủng tộc.



Nhưng vui sướng cũng không quá đà. Thân là con cháu Cố thị, hắn tuân thủ nghiêm ngặt lời thề và vinh dự của gia tộc, chiến đấu chỉ vì phục hưng nhân loại.



Cho nên đối với Mạnh Hi Tông, hắn vừa khâm phục, lại hiếu kỳ.



Mặt Mạnh Hi Tông trầm như nước, đứng lên, giọng nói hồn hậu "Cố nguyên soái, hoan nghênh anh."



Cố Vũ Khanh vừa đi đến trước mấy bước, cúi đầu lại thấy đồng hồ thăm dò người máy dồn dập lóe lên ánh sáng nhạt. Tia sáng kia chỉ có góc độ từ phía hắn mới có thể nhìn thấy, từ từ ánh vào mắt hắn gấp rút.



Đây là kỹ thuật người hư thể mới nghiên cứu chế tạo gần đây của người hư thể. Nói như vậy, cho dù người máy giả trang làm con người, không phóng ra năng lượng, cũng bị dụng cụ thăm dò này bắt được vô cùng chính xác, cho dù năng lượng lưu động tĩnh cũng thế.



Nhưng Hình Nghị và Hình Kỳ Lân cũng không biết dụng cụ này tồn tại.



Cho nên người đàn ông này, mới dám đơn độc đến gặp mình sao?



Cố Vũ Khanh ngước mắt nhìn người đàn ông kiên nghị anh tuấn trước mặt, anh hùng nhân loại trong truyền thuyết, chịu đủ mùi vị hành hạ, thậm chí vợ con cũng bị người đàn ông khác cướp đi.



Người đàn ông này, cuối cùng lại thúc đẩy các chủng tộc bình đẳng hòa bình.



Cố Vũ Khanh nhấc cánh tay lên, một thanh kiếm laser ngắn vắt bên hông, bỗng rút ra dài hơn một thước.



"Hình Nghị? Hình Kỳ Lân?" Hắn lại lắc đầu Không, không phải."



Lông mày Mạnh Hi Tông nhướng lên, đôi mắt đen hiện lên sự sắc bén.



Trong nhất thời, Cố Vũ Khanh chợt hiểu ra, bật cười thành tiếng "Thì ra là nguyên soái cơ giới thần bí... Hình Diệu?"