Kiêu Sủng

Chương 94 :

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


Thời khắc máy bay chiến đấu rơi xuống hành t*ng trùng Tộc đó, trong lòng Thủy Đồ Linh chỉ còn lại sự tuyệt vọng tĩnh lặng.



Chiến dịch phản công của trung đội phi hành đã thất bại, máy bay chiến đấu của hắn là chiếc máy bay duy nhất còn sống sót. Nếu như có thể, hắn muốn khởi xướng tấn công cảm tử chiến hạm của Trùng Tộc, cùng hi sinh với chiến hữu của hắn. Nhưng phụ lái Sweet gào khóc, tóm lấy bộ đồ du hành vũ trụ của hắn không muốn chết, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.



Thế nhưng trở thành tù binh của Trùng Tộc, lẽ nào dễ chịu hơn cái chết?



Khoảnh khắc thân máy bay đập mạnh lên mặt đất đó, hắn không hề chần chừ, kéo Sweet vào lòng. Mặc dù hắn không hề có thiện cảm với cô bé nhiệt tình với quân đội, nhưng lại có sức chiến đấu quá yếu này. Nhưng không có nghĩa là hắn không bảo vệ phụ nữ.



Cú va chạm rung động kịch liệt, phần lớn là dồn lên người Thủy Đồ Linh. Hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng sắp nát ra hết. Trong lòng vang lên tiếng thét lo lắng của Sweet: "Này! Thượng úy, đừng chết! Anh chết rồi tôi phải làm sao bây giờ..."



"Câm miệng!" Hắn từ từ nhắm mắt lại, nhíu máy gầm nhẹ một tiếng, trước mắt tối sầm, hắn đã hôn mê.



Khi tỉnh lại, trời đã tối rồi.



Thủy Đồ Linh phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ, trên đầu là dải ngân hà lóng lánh. Rặng núi nơi cuối chân trời, như con cự long đen sẫm, dịu dàng lượn quanh. Trong nháy mắt này, hắn thiếu chút nữa tưởng rằng mình vẫn còn ở trên hành tinh Liên Minh.



Trùng Tộc thô tục ghê tởm, hành tinh của chúng, lại không hề thua vẻ xinh đẹp của hành tinh loài người.



Hắn vùng vẫy chút, vậy mà vẫn có thể ngồi dậy. Chắc hẳn cú va chạm vừa nãy tuy có lớn, nhưng không tổn thương đến nội tạng.



"Anh tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Hai tay mềm mại tinh tế, kích động nắm lấy cánh tay hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Sweet dưới ánh sao có vẻ tái nhợt u ám, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, như người rơi xuống nước nắm được mảnh gỗ nổi, lập tức vùi đầu vào trong lòng hắn.



Mặc dù hai người đã hợp tác được nửa năm. Trong đội, Sweet luôn vây quanh những kẻ nổi bật, bình thường toàn qua lại với những phi công có gia cảnh giàu có. Chẳng bao giờ xem trọng Thuỷ Đồ Linh xuất thân bần hàn. Lúc này lại nhu nhược không xương ôm lấy hắn.



Thủy Đồ Linh hơi xấu hổ kéo cô ra khỏi lòng mình, nhìn quanh bốn phía.



Bọn họ ở trên một gò núi thấp bé. Cách tầng rừng rậm rạp, hắn thấy ở mấy chục mét phía trước nơi chân núi, là xác máy bay chiến đấu cháy đen.



Điều này làm cho hắn có cái nhìn khác đối với Sweet - - Vậy mà cô ta có thể đưa hắn tới xa như vậy ư? Nhưng ngẫm lại cũng là điều hiển nhiên. Trong hoàn cảnh này, mình là điểm tựa duy nhất của vị công chúa đây, cô ta đương nhiên phải cứu hắn.



Dường như nhận thấy vẻ cảm động trong mắt hắn, Sweet tủi thân chìa hai tay ra trước mặt hắn: "Tôi mất bao nhiêu công mới kéo anh được tới đây đấy, anh nặng lắm!"



"Cảm ơn!" Thủy Đồ Linh không quá quen với việc phụ nữ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, "Tôi hôn mê bao lâu rồi?"



"Tầm nửa giờ."



Thủy Đồ Linh nghe vậy nhíu mày, ở lại dây nửa giờ mà vẫn chưa bị Trùng Tộc phát hiện, đúng là may mắn trong xui xẻo. Nhưng cứ tiếp tục ở nơi gần với xác máy bay này, e rằng sẽ nhanh chóng bị phát hiện.



"Cô chờ tôi ở đây." Hắn hít sâu một hơi rồi đứng lên.



"Anh muốn đi đâu!" Sweet hơi căng thẳng, rất sợ hắn bỏ lại mình.



Trong lòng Thủy Đồ Linh vô cùng kinh ngạc. Toàn bộ đội phi hành ai chẳng biết rõ tính tình của hắn. Lẽ nào Sweet cho rằng hắn sẽ bỏ lại một cô gái yếu đuối vào lúc này ư?



"Tôi ra chỗ máy bay xem có thể lấy được thứ gì dùng được không." Hắn nhẫn nại giải tích, sau đó lê thân thể bị thương, đi từng bước một, cực kỳ cẩn thận đến chỗ xác máy bay chiến đấu.



Có lẽ là chiến tranh ngoài vũ trụ vô cùng kịch liệt, bọn họ ở lại hành t*ng trùng tộc năm ngày, vẫn an toàn không bị phát hiện. Điều này không thể nghi ngờ khiến hai người châm lên hi vọng có ngày sẽ trốn thoát được.



Nơi ở của Trùng Tộc phân bố trong dãy núi. Thủy Đồ Linh và Sweet trốn trong một căn nhà trong khu vực hẻo lánh nhất. Có lẽ chủ nhân cũng tham gia chiến đấu ở tiền tuyến, nên trong nhà không có con trùng nào.



Cái gọi là nơi ở của Trùng Tộc, chính là một hầm trú ẩn lớn, bên trong chất đống non nửa là hoa quả khô và một ít thi thể động vật nhỏ. Bởi vì khí hậu của hành t*ng trùng tộc lạnh lẽo, những đồ ăn này cũng không bị hỏng. Thủy Đồ Linh chọn chút đồ còn tươi để xử lý, cũng đủ để hai người ăn hơn một tháng.



Hai người cũng không dám ra khỏi cửa. Hằng ngày đều nấp trong hầm, cùng lắm là qua lại vùng xung quanh, cũng sống được mấy ngày bình yên.



Ban đêm, mỗi người ngủ ở một góc trong hầm trú ẩn. Thủy Đồ Linh thích dựa trên cửa sổ ngủ, sẽ có ánh sao chiếu rọi, nhìn bầu trời lấp lánh, tâm trạng của hắn sẽ yên ổn.



Đôi khi hắn nghĩ, những ngày hiện tại thật sự còn tốt hơn dự tính rất nhiều. Núi rừng, trời sao, nhà ở, người đẹp. . . Nếu như đổi nơi đây thành hành tinh của loài người, hắn còn có thể cho rằng mình là khách du lịch.



Tuy rằng Sweet hơi ầm ĩ, nhưng hắn nói cũng không nhiều, có Sweet, thật sự không đến mức quá yên tĩnh cô độc.



Có lẽ Sweet đã quen ỷ lại vào đàn ông, ánh mắt nhìn hắn luôn tràn ngập tin cậy ngưỡng mộ. Thủy Đồ Linh vẫn luôn là chàng thanh niên tinh lực dồi dào. Nhiều lần bị cô nhìn chằm chàm mà mặt đỏ tới tận mang tai. Nếu như là người đàn ông khác, e rằng dưới ánh mắt ra hiệu mờ ám của cô, đã sớm chủ động gục dưới người cô ta rồi.



Đến buổi tối ngày thứ năm, rốt cuộc Sweet cũng phá vỡ ranh giới này.



Đêm đó, hắn vẫn theo thường lệ để lộ nửa người trên, ngồi dưới cửa sổ. Sweet lôi hộp cứu thương đã lấy được từ trên máy bay ra, thay thuốc cho hắn.



Đây là thời gian khó khăn nhất trong ngày của Thủy Đồ Linh.



Ngón tay của Sweet như thể loài cá, di chuyển linh hoạt bên hông hắn. Không thể không nói, nhiều đàn ông như vậy thích cô cũng có lý. Tay của cô cực kỳ mềm mại, lướt qua cơ bắp trên bụng hắn từng chút một, thêm vào đôi mắt đen vô cùng hồn nhiên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, như thể đang ngóng trông điều gì.



Băng bó xong, Sweet chợt nâng hai tay lên, lập tức ôm lấy thắt lưng thon thả của Thủy Đồ Linh.



"Thượng úy. . ." Hơi thở của cô như hoa lan, "Rốt cuộc đến bao giờ chúng ta mới có thể chạy trốn?"



"Tôi không chắc. Vài hôm nữa tôi. . ." Lưng Thủy Đồ Linh cứng ngắc như núi, nhưng những lời nói còn lại đã bị cô khóa kín trong miệng.



Cô chủ động hôn hắn, đôi mắt vẫn còn vài phần oán trách, có lẽ giận hắn không hiểu phong tình.



Nơi mềm mại đầy đặn của cô chạm vào phần bụng rắn chắc của hắn, vùng thân thể nào đó của Thủy Đồ Linh bỗng căng cứng. Mặc dù Thủy Đồ Linh luôn cho rằng bản thân ý chí kiên định, tương lai chỉ động tình với vợ mình. Nhưng lúc này mặt đỏ tim đập, đôi bàn tay lại có thể có xúc động muốn ôm lấy Sweet.



Cô gần như lập tức nhận thấy trong sự biến hóa của hắn phần nào có mang vẻ "quả đúng như vậy". Nhưng ánh mắt này lại khiến Thủy Đồ Linh cực kì giận dữ, trong lúc đó lại đẩy cô ra, đứng lên.



"Sweet, cứu cô là trách nhiệm của tôi. Không cần phải nảy sinh mối quan hệ nào khác." Hắn đứng thẳng, mặt sa sầm nặng nề.



Sweet thật sự động tình, lại bị hắn đẩy ngã xuống đất, tiếp tục cũng chẳng được, dừng lại cũng xấu hổ. Giọng điệu hơi hèn mọn: ". . . Đám đàn ông các người, giả bộ gì chứ"



Thủy Đồ Linh bị cô nói vậy rất khó xử, dứt khoát đẩy cửa, bước ra ngoài.



Sweet thấy hắn lại có thể bỏ lại mình mà đi, kinh ngạc há hốc, cuối cùng lắc đầu bật cười.




Mười ngày sau đó, Thủy Đồ Linh vẫn bị nhốt trên chiến hạm như cũ. Nhưng khi hắn nằm mơ lần thứ hai, hắn cảm thấy có gì bất thường. Nghĩ đến ám chỉ của D đội trưởng đội cận vệ, hắn ghê tởm tới muốn nôn.



Ngày hôm sau, hắn bắt đầu tuyệt thực.



Điều này khiến D rất căm tức, bất đắc dĩ báo cáo với nữ vương dự định lâm hạnh lần nữa, nữ vương yên lặng trong chốc lát rồi nói: "Hết cách, cũng nên đối xử với nhau chân thành."



Nhiều ngày sau, nữ vương không xuất hiện nữa, D cũng tỏ rõ với Thủy Đồ Linh, sẽ không bỏ thuốc tiếp. Thủy Đồ Linh chứng thực suy nghĩ trong lòng, chỉ cảm thấy xấu hổ oán hận không chịu nổi.



"Nếu như anh không ăn cơm, chúng ta sẽ sai người tới tinh cầu Hy Vọng bắt bố mẹ của anh." D đe dọa như vậy, Thủy Đồ Linh bị ép bắt đầu ăn cơm trở lại.



Sáu tháng sau, một bé gái xinh xắn đáng yêu được đưa đến hang núi của nữ vương, nơi Thủy Đồ Linh bị nhốt.



"Đây là Đại Bích - cốt nhục của Cô và Thủy khanh."



Cùng đưa tới, còn có một tờ giấy. Chữ Liên Minh viết mạnh mẽ cứng cáp, nhìn chữ như được nhìn thấy nữ vương cứng cỏi mạnh mẽ trong truyền thuyết.



Thủy Đồ Linh ôm đứa trẻ khóc oe oe, bất kể thế nào cũng không thể giết nó được. D để lại một đống sữa bột, tã lót, tất cả vương trùng lùi tới nơi canh gác cách xa nơi đây mấy kilômét, không ai trông nom đến sự sống chết của bố con nhà này.



Thủy Đồ Linh bắt đầu luống cuống tay chân chăm sóc đứa bé.



Đứa bé chưa từng biểu hiện điểm nào khác người bình thường cả. Khiến Thủy Đồ Linh nghi ngờ rất lớn, nó căn bản là một bé gái loài người bình thường — — Có thể nữ vương lừa hắn. Nữ vương trùng tộc sao có thể sinh con của mình chứ?



Nhưng tận mắt chứng kiến con biết cười, biết lật, biết bò, biết đứng. Biết cầm lấy quần áo hắn không chịu buông ra, vùi đầu trong lòng hắn; mỗi đêm còn phải ôm cánh tay hắn mới đi vào giấc ngủ được — —



Ruột gan bằng sắt cũng có tình thương, toàn bộ trọng tâm sinh hoạt của Thủy Đồ Linh, bắt đầu chuyển động vây quanh con bé. Mà khi nó gọi tiếng "ba" mềm mại dịu dàng đầu tiên, hô hấp của hắn như ngừng lại.



Đứa con ở bên Thủy Đồ Linh đến khi ba tuổi.



Đội cận vệ của nữ vương lại tiếng vào hang núi của nữ vương, chẳng qua lần này, vương kỳ mắt của nữ vương phấp phới theo gió. Mạnh mẽ nhảy xuống thuyền, chính là dáng người cường tráng của Đại Y.



Lần đầu tiên nhìn thấy nữ vương, Thủy Đồ Linh hơi giật mình.



Cô ta đẹp hơn so với hắn tưởng tượng, so với những con trùng khác, thậm chí có phần khỏe đẹp đoan trang hơn. Thế nhưng một con trùng đoan trang có khái niệm gì? Vẫn là đầu trùng chằng chịt vảy, mắt kép màu tím dữ tợn, thể xác cứng như đá.



"Thủy Khanh." Đại Y đã sớm có dự định trong lòng, giọng trầm như nước, "Tôi quyết định lập Đại Bịch làm người kế vị, sẽ quay về vương cung với tôi."



Thủy Đồ Linh lắc đầu: "Nữ vương bệ hạ, thân là dị tộc, có mưu cầu không giống nhau."



Đại Y cười nhẹ một tiếng: "Không phải đã từng có mưu cầu giống nhau ư?"



Một câu nói thành công khiến Thủy Đồ Linh xấu hổ lúng túng.



"Thủy Khanh, anh sẽ thích ở bên tôi." Đại Y nói dịu dàng, "Sau lần từ biệt trước, tôi vẫn luôn nhớ anh."



Thủy Đồ Linh không hề chần chừ, cả giận nói: "Câm miệng! Cho dù tôi chết, cũng sẽ không làm chuyện bẩn thỉu với trùng tộc."



Sắc mặt Đại Y trầm xuống: "Anh chắc chứ?"



Thủy Đồ Linh lấy chiếc dạo nhọn giấu trong tay áo ra, lao tới Đại Y như báo săn: "Chết đi — —"



Một năm sau, ở vương cung trùng tộc.



Đại Y ngồi dậy từ trên giường. Người đàn ông ở phía sau choàng vương phục lên cho cô, yêu thương cúi đầu hôn lên mặt cô.



"Đại Y, vất vả cho em rồi." Hắn có ý gì đó.



Đại Y không nhịn được nở nụ cười: "Trước đây anh đã từng có bạn đời khác chưa?"



Sắc mặt người đàn ông ửng đỏ: "Chưa. Phụ nữ của anh, chỉ có mình em."



Nghe thấy hai chữ "phụ nữ", vẻ mặt Đại Y hơi cứng ngắc, quay đầu lại liền thấy trên khuôn mặt điển trai màu mạch của người đàn ông, vẫn luông bao phủ màu đỏ ửng không bình thường. Mà đôi mắt đen nhánh dường như vĩnh viễn lộ vẻ tối sẫm mờ mịt.



Trong đầu cô không khỏi nhớ tới lời ngự y nói.



"Thuốc này tuy rằng có hiệu quả, có thể làm cho vợ chồng bệ hạ hòa hợp. Nhưng dùng lâu, e rằng sẽ tổn thương đến thần kinh não của vương phu . . ."



Đôi tay của Đại Y hơi siết chặt.



Vốn dĩ chỉ là đam mê, chỉ là muốn thân mật với hắn thêm vài lần. Nhưng một năm tiếp đó, đúng là hằng đêm vấn vương. Mà sau khi hắn sa vào thuốc, lại coi cô là người phụ nữ mình thương yêu, cực kỳ dịu dàng, quan tâm mọi bề. Hắn biết ôm cô cao giọng cười to; biết so tài đánh nhau kịch liệt với cô, sau khi bị cô chế ngự sẽ hôn cô liên tục; biết dùng ánh mắt si mê vô cùng nhìn cô. . .



Hắn lại có thể là người đàn ông tốt như vậy, cô càng ngày càng lưu luyến. Thậm chí một tháng trước, phản bác hết mình, chiêu cáo trùng tộc và Liên Minh loài người, lập hắn làm vương phu.



Cô thật sự muốn bạc đầu giai lão cùng hắn.



Uống loại thuốc này, hắn tự cho là yêu cô.



"Vương phu, nếu như Cô nói cho anh biết, nếu như muốn ở bên Cô, tính mạng của anh chỉ còn mười năm, anh có bằng lòng không?" Cô chợt hỏi.



"Một ngày, cũng bằng lòng." Thủy Đồ Linh nở nụ cười rạng rỡ.



Đại Y xót xa trong lòng. Buột miệng thốt ra lời suy nghĩ cặn kẽ trong lòng chưa từng nói ra: "Vương phu, hôm nay Cô trịnh trọng hứa với anh, sẽ không làm khó anh nữa. Sau này Cô sẽ không khai chiến với loài người nữa. Tinh cầu Hòa Bình đã chiếm được, sẽ trả lại cho loài người."



Vẻ mặt Thủy Đồ Linh khẽ rung dội, than thở: "Em đúng là người phụ nữ tốt, tình sâu nghĩa nặng."



Đại Y nhìn đôi mắt tối sẫm của anh, lại chỉ cảm thấy cơn đau nhức xa lạ chưa từng có này, bắt đầu lan ra.



Nhưng thuốc là cô bỏ, lời nói dối và biểu hiện giả dối là chính do cô bịa. Hôm nay lại khiến cô chìm sâu vào trong đó, không thoát ra nổi nữa.