Kiêu Sủng

Chương 96 : Ngoại truyện 6 CƠ THỂ BĂNG TUYẾT

Ngày đăng: 17:28 19/04/20


(ngoại truyện về nữ vương và Lăng Tranh)



Bóng đêm mát lạnh tĩnh mịch, anh chỉ nghe thấy tiếng máu của mình chảy từng giọt tí tách.



Và cả tiếng trùng bò rột roạt từ dưới vùng da ở nơi nào đó trên cơ thể.



Đau, đau đớn. Nhưng anh đã không còn sức để giãy dụa hoặc cất lên tiếng cầu cứu. Ý thức của anh càng lúc càng trì trệ, chìm dần vào bóng tối vô biên.



"Anh ta chết rồi hả?"



"Bệ hạ, vẫn cứu được."



"Không tiếc bất cứ giá nào, tôi muốn anh ta phải sống sót."



Trong mông lung, anh nghe thấy tiếng người nói chuyện trên đỉnh đầu mình. Nhất là giọng nữ kia, lành lạnh trầm thấp. Anh chưa từng nghe thấy cô gái nào có giọng nói như vậy, như thể mang theo sức mạnh kì lạ khiến người ta yên tâm.



Anh lại mơ hồ nghe thấy một đoạn đối thoại, nhưng đại não lại không thể nào phản ứng với hàm nghĩa của những câu nói đó. Trong mông lung, anh cảm thấy một bàn tay cực kỳ dịu dàng, nắm lấy tay mình, như thể một tia ấm áp cuối cùng trong cảnh ngộ trái ngang. Bất giác anh dùng hết sức lực toàn thân, nắm chặt lấy bàn tay đó, chìm vào cơn hôn mê.



Khi Lăng Tranh tỉnh lại, thì đêm đã khuya.



Bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng dịu êm. Anh thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ, có một cô gái nằm ghé lên đầu giường.



Anh hoảng hốt trong chốc lát.



Đoạn đối thoại nghe được trước cơn hôn mê, đã chẳng nhớ ra nổi từ sớm. Nhưng lại nhớ mang máng bàn tay dịu dàng đó, giọng nói êm dịu trầm thấp đó, liên tục nói bên tai mình: "Cố chịu đựng! Anh không thể chết được."



Là cô ấy sao?



Mái tóc dài mềm mại như tơ lụa, xõa trên lớp chăn, cũng lướt qua cánh tay rắn chắc của anh. Dưới mái tóc dài, chiếc cổ thon dài dịu dàng kề sát đầu ngón tay anh, mà mặt cô gối trong lòng bàn tay anh, nhè nhẹ.



Một cô gái đẹp.



Lăng Tranh đại nạn không chết, tâm trạng cực kỳ vui mừng. Nhẹ nhàng nâng bàn tay kia lên, bất giác dời qua vuốt lên mái tóc đen vô cùng mềm mại.



Tuy nhiên cô gái rất tỉnh ngủ, vừa mới đụng vào, cô đã ngẩng đầu lên từ khuỷu tay anh.



Bốn mắt nhìn nhau.



Khuôn mặt anh điển trai mà tiều tụy, cô vừa mới ngẩng mặt lên, lại như thể hằng tinh chiếu sáng căn phòng trong nháy mắt, rực rỡ xinh đẹp hơn người. Chẳng qua gò má mềm mại, đè lên ngón tay thô ráp của anh nên hiện lên mấy vệt đỏ đỏ, lại có phần dễ thương.




"Em không thích nhắc lại."



Anh cúi đầu hôn lấy môi cô: ". . . Nói lại lần nữa xem."



"Ừm. . . Em thích anh."



Lăng Tranh chưa bao giờ phấn kích như ngày hôm nay.



Giây đầu tiên hôn cô, đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại khẽ rung, vừa chống cự vừa chờ mong đó, khiến anh quyến luyến không muốn rời. Anh phát hiện mình thích hương vị cô như vậy, thậm chí dường như đã tưởng tưởng hương vị của cô rất nhiều lần —— Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã xinh đẹp như thế.



Anh đặt cô lên giường, thân thể cao to rắn chắc áp lên cô. Anh hôn dọc theo cần cổ láng mịn như ngọc của cô, rồi hôn dần xuống dưới. Khi anh cởi áo ngoài của cô, lộ ra thân thể hoàn mỹ anh thấy đêm qua, vẻ đẹp ngoài sức tưởng tượng làm cho anh chấn động.



Cô khác với những người phụ nữ anh đã từng gặp trước đây.



Rõ ràng cô rất xinh đẹp, nhưng không hề có vẻ yếu ớt phiền toái của phụ nữ bình thường. Cách nói chuyện làm việc đều gọn gàng dứt khoát, còn giỏi giang hơn đàn ông; Nhưng dưới tính tình mạnh bạo, cô trong sáng hơn bất cứ người phụ nữ nào anh đã từng gặp. Mỗi khi thân thể hai người chạm vào nhau, thậm chí khi anh thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào nhìn cô chăm chú, đều có thể dễ dàng khiến cô đỏ mặt.



Cô gái xinh đẹp, trong sáng và giản dị vô cùng.



Khi anh chậm rãi tiến vào cô, hàng mày dài khẽ cau lại. Lăng Tranh hơi chần chừ: "Anh có thể không?"



Hai tay cô ôm lấy bờ vai rộng của anh, lúc này cô lại có vẻ mảnh mai như vậy, nhưng trên khuôn mặt ửng đỏ, giữa trán lại tỏ vẻ kiên định.



"Vâng, em muốn anh."



Trong nháy mắt, lòng Lăng Tranh hỗn loạn mềm nhũn.



Phụ nữ có kỹ xảo cao siêu, đương nhiên cũng sẽ nói muốn anh ở trên giường. Nhưng Đại Bích rõ ràng hơi cứng ngắc, không có vẻ quyến rũ như vậy, cô chỉ có ánh mắt rực sáng, kiên định nói với anh: muốn anh.



Lăng Tranh chịu đựng dục vọng gần như bùng nổ, chậm rãi rời khỏi, sắc mặt cô khẽ biến. Anh lại dùng môi lưỡi làm vũ khí, dịu dàng quyến luyến dò xét từng lượt.



Nhìn thân thể của cô run nhẹ dưới thân mình, lúc này Lăng Tranh mới tiến vào một lần nữa, động tác vẫn dịu dàng khó tin như vậy.



Trong từng lượt tấn công có chừng mực, từ từ tăng mạnh của anh, cô cắn răng, đỏ mặt, lại chỉ cất lên ba chữ chất phác: "Anh rất tốt."



Lăng Tranh nắm lấy eo cô, giọng nói chưa từng dịu dàng như vậy: "Chỉ vì em."



Bởi vì vẻ rạng ngời trong sáng như pha lê của em, bởi vì vẻ đẹp tĩnh lặng thuần khiết như ngọc của em, cho nên sự dịu dàng của anh, sau này chỉ dành cho em.