Kiều Thê Như Vân

Chương 101 : Hoan hỉ

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Cái bình sứ nhỏ này chỉ lớn cỡ bàn tay, tạo hình bẹp, nơi cổ có chút uốn lượn, giống với hồ lô, lại giống với đường chân trời.



Thẩm Ngạo nhớ mang máng, đã từng ở trong viện bảo tàng nào đó xem qua loại bình sứ tương tự cái bình này, cái bình sứ kia là đồ cổ thời Tống, chuyên dụng cho ngay người tu tiên luyện đạo lúc đó dùng để mang theo đan dược, loại này xếp đặt thiết kế rất tinh xảo, đan dược đặt vào, lúc tầm thường cho dù chốc miệng bình xuống phía dưới cũng sẽ không đổ ra được, nhưng nếu như nhẹ nhàng gõ dưới đáy bình, đạn dược lập tức tự uốn lượn chậm rãi chảy ra từ miệng bình.



Như vậy, trong lúc này, bình sứ thời Đường, chỉ sợ công dụng giống với bình sứ lúc triều Tống, tuy tạo hình có chút thay đổi, nhưng thực sự vẫn có liên kết bên trong.



Hoàng đế Đại Đường tôn kính Đạo giáo, bởi vì lão tử họ Lý, hoàng thất nhà Đường cũng họ Lý, cho nên liền tôn xưng Lão tử là Thuỷ tổ, tự xưng là hậu duệ, Lão tử đặc biệt tín ngưỡng Đạo giáo, thực tế tại trung kỳ triều Đường, bầu không khí tu đạo đã trở thành sự mới mẻ trong quan lại quyền quý, Đạo gia hưng thịnh, bầu không khí luyện đan tự nhiên mà bắt đầu cường thịnh.



Thẩm Ngạo đã tính trước, mỉm cười, cầm bình sứ qua, trong miệng cười nói: "Bình đựng đan dược thời Đường là như vậy sao? Ta đã nghe nói qua, trăm năm qua vẫn lưu lại mùi thuốc." Nói xong liền đưa bình sứ lên mũi, dùng sức hít hà, lập tức ảm đạm lắc đầu nói: "Tiên dược đã bị người nghĩ lầm có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng hương khí ngay cả khi thời gian trôi qua mấy trăm năm cũng không thể lưu lại, buồn cười, buồn cười..."



Vân Vân có chút kinh ngạc, cái bình sứ này xác thực là bình đựng đan thời kì trung Đường (khoảng giữa triều đại nhà Đường), bởi vì số lượng bình đựng đan lưu truyền tới nay cực nhỏ, nên rất nhiều người không biết công dụng của nó, Thẩm Ngạo có thể suy đoán ra lai lịch của nó, nhãn lực như vậy, chỉ sợ ở trong cả thành Biện Kinh cũng chiếm một số cực nhỏ.



Tranh chữ, bình sứ, nghiên mực tầm thường, kỳ thật đều vô cùng dễ xem xét, bởi vì những sự vật này quá nhiều, người giám bảo căn bản không cần đi suy đoán công dụng của nó, chỉ cần theo chất liệu gỗ và hoa văn, công nghệ là có thể nhìn ra tuổi đời của bọn nó.



Ngược lại là một ít vật tương đối hi hữu, cho dù không trân quý, lại đủ để cho những người giám bảo kia thúc thủ vô sách, bởi vì không suy đoán ra được công dụng của bảo vật, rất nhiều nghi hoặc không giải thích được.



Nguyện đánh bạc phải biết chịu thua, Vân Vân lúc này đây thật biết điều, không để Thẩm Ngạo thúc giục, liền tự rót tự uống một hớp rượu, vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt xinh đẹp kia càng đậm, lại vỗ về chơi đùa dây cung đàn cầm, đang muốn hát lên, Thẩm Ngạo nói: "Vân Vân tiểu thư, ta có thể vì chính mình chọn một ca khúc hay không?"



Vân Vân ngừng lại một chút, nói: "Không biết công tử muốn ca cái gì?"



Thẩm Ngạo nói: "Hôm nay là lần đầu tiên bổn công tử đến thanh lâu, là ngày tốt lành, cho nên ta muốn mời Vân Vân tiểu thư hát cho ta một khúc « lạnh Đinh Hương », như thế nào?"



"Lạnh Đinh Hương?" Trong đôi mắt Vân Vân hiện lên một tia hoài nghi, có lẽ là tác dụng cồn của rượu, bộ ngực kia có chút phập phồng, trong miệng dâng lên một chút mùi rượu, hỗn tạp với mùi thơm của cơ thể, rất là mê người.



Vân Vân biết rõ âm luật, các loại từ khúc đều rất quen thuộc, chỉ là cái khúc lạnh Đinh Hương này, lại chưa từng nghe nói qua.


"Ồ?" Trong con mắt Vân Vân phảng phất tràn đầy sương mù, sợ hãi thán phục một tiếng, mang theo men say, cười cười nói: "Trầm công tử quả nhiên lợi hại, cái này... con dao găm này, không tầm thường, Trầm công tử có thể đoán ra lai lịch của nó, Vân Vân thật sự cam tâm tình nguyện chịu thua..."



Vân Vân nói xong, giãy dụa ra khỏi lồng ngực Thẩm Ngạo, bước chân lảo đảo đi về phía cái bàn, bưng một bầu rượu lên, miệng anh đào nhỏ liền tu ừng ực.



"Không thể tưởng được, Vân Vân tiểu thư rất có phóng phái." Thẩm Ngạo cũng có một chút men say, toàn thân lập tức khô bắt đầu nóng, thoáng cái đã nắm ở eo thon Vân Vân, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên.



Hắn đi dạo đến thanh lâu, tự nhiên là đến tìm việc vui, nếu tình huống trước mắt gặp được Chu Nhược hoặc là Xuân nhi, có lẽ còn có thể kiềm giữ được, nhưng ở đây, bên trong màn che lụa mỏng, tiểu mỹ nhân miệng phun mùi rượu nửa che nửa đậy, dưới mi mắt Thẩm Ngạo, đừng nói cái gì sắc tức là không, không tức là sắc, chính là cho hắn niệm 100 lượt Bát Nhã kinh, đều không ức chế nổi xúc động trong cơ thể.



Tiểu tướng công giữa hai chân kia, theo tay Thẩm Ngạo thăm dò ngực bụng Vân Vân mà bắt đầu kiên quyết đứng dậy, toàn thân bắt đầu khô nóng.



Một tay kéo Vân Vân qua, nhìn qua con mắt đầy sương mù che chắn, hai đôi mắt giao thoa cùng một chỗ, Vân Vân cười cười, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc, sau đó thấp giọng nỉ non nói: "Trầm công tử, ngươi muốn làm gì vậy?"



Vừa rồi còn là một bộ dáng phu nhân, giờ phút này thoáng cái đã bỏ ngụy trang xuống, nụ cười kia xinh đẹp vũ mị đến mức làm cho tim Thẩm Ngạo đập thình thịch, lồng ngực ôm lấy nàng, cảm thụ được nhiệt độ thân thể kia mang đến, Thẩm Ngạo không kìm lòng được, nói: "Làm cái gì? Vân Vân cô nương, chúng ta một người gian phu, một người dâm phụ, hai con rệp ở cùng một chỗ, còn có thể làm cái gì?" Nói xong, cúi đầu hướng về cặp môi đỏ mọng kia, hôn sâu xuống.



Tiểu tướng công dưới háng đã muốn lao tới, cố gắng ma sát tại giữa hai chân Vân Vân, đầu lưỡi hai người quấy vào cùng một chỗ, lúc bắt đầu Vân Vân còn có chút kháng cự, nhưng đợi cho cái lưỡi Thẩm Ngạo xoắn vào trong miệng, toàn thân đều mềm xuống, anh anh ô ô, muốn nói cái gì đó, lại bị miệng Thẩm Ngạo đóng kín, thân thể cũng bởi vì men say mà không có quá nhiều phản kháng.



Đem Vân Vân sắc mặt mặt hồng hào, ngực phập phồng, đặt lên bàn, hai tay Thẩm Ngạo kéo một cái, giật quần áo của nàng ra, bộ ngực trắng muốt hiện ra, dưới ánh nến chập chờn, đường cong kia như son như ngọc, như ẩn như hiện, hoàn mỹ hiển lộ không bỏ sót một chi tiết, một đôi trái đào này, giống như hoa đỗ quyên, làm cho cơ thể nàng đẹp tuyệt vời.



Bên trên quả đào, là hai dâu tay chín mọng, màu hồng đẹp tuyệt vời, cái miệng Thẩm Ngạo tham lam chiếm cứ từng vị trí trên cơ thể Vân Vân, khi ngậm quả dâu vào, Vân Vân rên lên một tiếng thoải mái, hai bàn tay theo bản năng ôm lấy đầu Thẩm Ngạo dí sát vào ngực mình, tận hưởng cảm giác thoải mái.



Thẩm Ngạo không thể chịu được nữa, cái miệng thì hoạt động, cái tay không ngừng làm động tác cửi quần áo, mặc quần áo rất chậm, cởi quần áo lại cực kỳ nhanh rồi, ở bên trong từng đợt tiếng hơi thở rên rỉ sảng khoái, quần áo toàn thân biến mất hết, đôi chân hơi đưa lên, liền đẩy vào giữa hai chân Vân Vân, xoạt, nhẹ nhàng xuyên qua một cái gì đó rất mỏng.



"A..." Nương theo một tiếng kêu thống khổ lại vui thích, vật cứng nào đó đính vào trong cơ thể Vân Vân, toàn thân Vân Vân đều muốn run rẩy, móng tay bị kích thích cắm vào sau lưng Thẩm Ngạo, hắn bị đau nên càng tiến vào mạnh hơn, Vân Vân lại càng rên rỉ to hơn.



Cứ thế, hai người thi nhau hoạt động, trong căn phòng chỉ còn toàn tiếng rên rỉ và tiếng thở hồng hộc...