Kiều Thê Như Vân

Chương 1972 : Khảo thi nghệ thuật

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Phu nhân bên kia nghe xong cao tăng tụng kinh, Thẩm Ngạo ăn được nước trà điểm tâm Không Định, Không Tĩnh tự mình làm, ba người mới chậm rãi xuống dưới núi, cảnh trí ven đường cũng không có gì hay để đi dạo, liền trực tiếp về phủ Quốc công.



Trở lại trong phủ, Thẩm Ngạo lại thu liễm, toàn tâm toàn ý mà đọc sách, làm văn, qua mấy ngày, kỳ nghệ thuật khảo thi đã tới, vốn là khảo thi kinh nghĩa, tiến hành buổi trưa, mãi cho đến tối đêm mới xong việc.



Sáng sớm, Thẩm Ngạo thong dong rửa mặt một phen, rồi sau đó mặt mày toả sáng mà đi chỗ phu nhân ngồi chơi nói chuyện, lại bị Quốc công Đoan Chính gọi vào thư phòng.



Lúc này đây cuộc thi mang công danh, tranh giành chính là vô cùng gay gắt, chỉ cần tiến sĩ, liền lập tức tiến thẳng vào Hàn Lâm viện, bởi vậy, so với mấy lần thi Quốc Tử Giám muốn long trọng hơn nhiều lắm, Đoan Chính cũng rất coi trọng.



Trong thư phòng cổ vũ Thẩm Ngạo một phen, nhân tiện nói: "Lúc này đây nếu là đỗ tiến sĩ, ở phía trong công phủ tổ chức trăm bàn tiệc mừng, nhất định phải từ từ ăn mừng một phen. Thẩm Ngạo, hiện tại rất nhiều đồng liêu đều đã hỏi sự tình ngươi khảo thi nghệ thuật, ngươi chớ để cho chư vị thúc bá thất vọng."



Thẩm Ngạo gật đầu, xem ra áp lực của Đoan Chính cũng rất lớn, mọi người đều biết mình là một thiên tài, nếu lúc này đây có mất đề, Đoan Chính ở trước mặt một ít hảo hữu cũng không ngẩng đầu lên được.



Nghĩ đến Đoan Chính đối với chính mình cơ hồ còn tốt hơn so với thân nhi tử(con trai ruột), trong lòng Thẩm Ngạo cảm kích, quyết định nói: "Dượng yên tâm, Thẩm Ngạo nhất định tranh giành tiến sĩ."



Đoan Chính vuốt râu, liền cười nói: "Muốn tranh giành, liền tranh giành tiền tam giáp, tiến sĩ và tiến sĩ có ý nghĩa gì."



Thẩm Ngạo xấu hổ, Đoan Chính đối với thật đúng là kỳ vọng rất cao đối với mình đó, chỉ là bổn công tử không sợ, tốt xấu gì cũng báo bốn cuộc thi, cho dù bản thân có mất đề, cũng khó có thể bốn sân đều mất.



Từ thư phòng đi ra, Lưu Văn đi theo làm tùy tùng, bảo người chuẩn bị kỹ càng, xe ngựa, bí mật mang theo văn chương, còn có hộp cơm ăn trong trường thi đều đã chuẩn bị xong, cười hì hì nói với Thẩm Ngạo: "Biểu thiếu gia, Lưu Văn chúc ngài nhất cử thành tiến sĩ."



Thẩm Ngạo cười ha ha nói: "Nếu thật sự là tiến sĩ rồi, chỉ sợ sẽ làm ngươi bề bộn, Công gia nói, nếu là trúng, liền mang lên trăm bàn yến tiệc, đến lúc đó, đón khách, nhiệm vụ chuẩn bị tiệc tùng, đều đặt trên người ngươi."



Lưu Văn nói: "Chỉ cần biểu thiếu gia làm tiến sĩ, cho dù Lưu Văn mệt mỏi cũng là rất cao hứng."



Thẩm Ngạo nở nụ cười ha ha, công phu vuốt mông ngựa của Lưu chủ sự gần đây rất tăng trưởng, xem ra chủ sự nội phủ xác thực là nghề rèn luyện người không tồi, ngược lại là chính mình, cái môn này gần đây giống như có chút lạnh nhạt.



Đến cửa phủ, lại bị Chu Nhược chặn, Chu Nhược hôm nay không hề xụ mặt đối với Thẩm Ngạo, mặt mỉm cười nói: "Biểu ca, ngươi tới rồi sao."



Thẩm Ngạo dạo bước đi qua, nói: "Biểu muội có cái gì muốn nói, định cổ vũ ta sao?"



Chu Nhược lập tức lộ ra gương mặt sương lạnh nàng quen thể hiện, nói: "Ai muốn cổ vũ ngươi." Dừng một chút, sắc mặt lại hòa hoãn hơn rất nhiều, lại nói: "Ngươi từ từ khảo thi, ta làm một túi thơm, ngươi nhớ phải đeo."



Nói xong, nâng một túi thơm tinh sảo ra, cái túi thơm này cực kỳ giống túi kim cá, chỉ là chất liệu và vẻ ngoài không giống, cái gọi là túi cá, là vật chứng minh thân phận quan viên thời Đường, Tống hay đeo, bởi vậy tại dân gian, rất nhiều người tại lúc tiết khánh mừng năm mới, thi cử, đeo túi thơm cùng loại với túi cá coi như tặng thưởng.
"Lần thứ ba." Trong lòng Thẩm Ngạo im lặng, miệng đáp: "Cũng không tệ lắm!"



Chu Hằng mặt mày hớn hở nói: "Biểu ca xuất hiện, tự nhiên không có vấn đề."



Vào hậu viên, liền thấy Chu Nhược, Chu Nhược rụt rè nói: "Biểu ca sao trở lại sớm như vậy, không phải là thi không được khá chứ?."



"Thật tốt!" Thẩm Ngạo sờ túi thơm bên hông, cười ha hả nói: "Không phải tốt vừa, là tốt, lúc này đây chắc chắn ổn định vượt qua kiểm tra."



Chu Nhược vui mừng, nói: "Ngươi chớ có quá mức đắc ý, cần biết người có thất thủ, ngựa có mất móng, rốt cuộc được hay không, cũng không phải là ngươi tính toán, phải xem giám khảo như thế nào."



Thẩm Ngạo khiêm tốn nói: "Biểu muội nói rất đúng, ta muốn khiêm tốn, phải cẩn thận, cho nên vừa rồi Lưu chủ sự hỏi ta khảo thi như thế nào, ta nói không tốt."



Chu Nhược cười trộm nói: "Lưu chủ sự nhất định rất khó qua, mấy ngày nay hắn một mực đều nhắc tới chuyện này, muốn ngươi khảo thi thật tốt."



Thẩm Ngạo nói: "Thất vọng càng lớn, chờ ta khảo trúng rồi, hắn vui sướng lại càng lớn, có phải không? Về sau Đặng Long kia hỏi ta khảo thi như thế nào, ta nói cũng tốt."



Chu Nhược hỏi: "Đây là vì duyên cớ gì?"



Thẩm Ngạo nói: "Bởi vì hắn không có cảm giác hào hứng đối với khảo thi nghệ thuật, hỏi một câu này, hơn phân nửa là khách sáo, cho nên ta tiến hành trả lời, không mặn không nhạt, tránh khỏi việc hắn hỏi tiếp."



Chu Nhược cảm thấy có phần có đạo lý.



"Lại về sau, ta bắt gặp biểu đệ, câu trả lời của ta là cũng không tệ lắm." Thẩm Ngạo cười ha ha tiếp tục nói.



Chu Nhược hỏi: "Đây là vì cái gì?"



"Biểu đệ này làm chuyện gì đều ưa thích truy hỏi kỹ càng sự việc, hắn đi hỏi tài hoa của ta, cho nên ta trả lời như vậy, sẽ không để cho hắn dây dưa."



Chu Nhược nói: "Vậy ngươi vì cái gì trả lời ta là thật tốt?" Chu Nhược nhìn Thẩm Ngạo, trong ánh mắt hiện ra vài phần chờ mong!



-o0o-