Kiều Thê Như Vân

Chương 206 : Gặp lại Thái Luân (1 & 2)

Ngày đăng: 10:01 18/04/20


Người Chu phủ chưa trở về, Lưu Văn đã là đi trước thông báo, nhất thời, trong phủ liền sôi trào, có người thiệt tình vui mừng, cũng có giả vờ giả vịt, nhưng trên mặt mỗi người, dáng tươi cười lộ ra không hề giữ lại.



Trong phủ thiết lập yến tiệc, mời không ít bạn cũ của Kỳ Quốc công, bọn người Vệ Quận công, Tằng Văn, Khương Mẫn ào ào đến, lúc này đây, ý nghĩa trèo lên bảng khác với lúc trước, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngạo tham gia cuộc thi theo đúng quy cách triều đình, trèo lên bảng liền có ý nghĩa chính thức đi vào triều đình, tuy chỉ là chức quan nhàn tản, nếu muốn chính thức làm quan, còn cần tham gia khoa cử, thực sự vẫn có thể xem là một chuyện vui.



Thạch Quận công thoạt nhìn tao nhã lịch sự, nhưng uống rượu lại cực kỳ mạnh mẽ, trải qua bữa tiệc, vài chục chén rượu chảy xuống bụng, tinh thần lại vẫn là sáng láng, hào hứng ngẩng cao, tất nhiên là cố gắng kể chuyện một phen, Thẩm Ngạo ở một bên nghe, chỉ có gật gật gật đầu, giống như là Thạch Anh mới là nhân vật chủ yếu lần này, mà Thẩm Ngạo chỉ là phụ gia.



"Thì ra vị Thạch Quận công này là người mê rượu." Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, lại nghe được gia đinh chạy đến nói: "Đường Nghiêm Đường đại nhân đến."



Một đoàn người liền đi ra nghênh đón, Đường Nghiêm mang theo vài bầu rượu, nhưng lại như là tắm gió xuân đất, Thẩm Ngạo cực kỳ hổ thẹn nói: "Sao có thể bắt đại nhân đến tận đây, thật sự là đáng chết."



Thạch Quận công, Tằng Văn, Khương Mẫn tự mình đi một chuyến thì không sao cả, nhưng Đường Nghiêm là nhà giáo, lại còn là thầy, đối với Thẩm Ngạo mà nói, ý nghĩa nghĩa tất nhiên là không giống người thường, hắn tự mình đến chúc mừng, ở trên lễ tiết đã làm cho trong lòng Thẩm Ngạo run sợ rồi.



Sau khi tiếp nhận của lễ vật Đường đại nhân, liền mời Đường Nghiêm đi vào, Đường Nghiêm mỉm cười nói: "Ta cũng là vừa mới nghe được tin tức, trùng hợp đi qua, liền đến xem." Lập tức hành lễ về hướng Đoan Chính và mấy người kia, ngồi xuống theo như thứ tự phẩm cấp, trò chuyện với nhau rất vui.



Về sau, Dương Tiễn đi tới, lý do của Dương Tiễn cũng giống như vậy, nói là mình trùng hợp đi qua đường, liền nhân tiện rẽ vào thăm, Thẩm Ngạo mời hắn đi vào, nhưng Dương Tiễn lại không cất bước, nói: "Nô gia còn có việc bề bộn phải làm, rượu này tạm thời ghi nhớ, đợi ngươi qua thi đình rồi, nô gia lại đến đòi rượu của ngươi. Thẩm Ngạo, mấy ngày nay hoàng thượng còn nhắc tới ngươi đó."



Thẩm Ngạo thấy Dương Tiễn có thâm ý khác, nói: "Hoàng thượng nói gì đó?"



Dương Tiễn cười ha hả nói: "Hoàng thượng nói lúc thi đình nhất định làm ngươi chấn động."



"Chấn động?" Thẩm Ngạo bĩu môi, rồi lại là làm ra một bộ dạng kính cẩn, ngượng ngùng cười nói: "Không biết hoàng thượng muốn cho đệ tử ăn cái gì kinh ngạc? Hẳn là có cái bảo vật gì đó ban thưởng xuống?"



Thẩm Ngạo này, sức tưởng tượng thật sự quá phong phú, Dương Tiễn vội vàng chuyển thái độ đoan chính, mỉm cười nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi, Thẩm Ngạo, nô gia đi trước."
Vừa nghĩ như thế, lập tức liền cười rộ lên, mặc kệ nó, dù sao hắn đã hết lực khảo thi rồi, về phần Thái Kinh kia, có cho hay không cũng được! Nhân sinh cuộc sống trên đời, có nhiều ưu sầu, Trần Tế lão sư, là mình cúi bái trước mặt, đã làm ra lựa chọn, vậy thì càng nên thản nhiên đi đối mặt.



Ra khỏi Thái Học, liền chứng kiến một công tử hoa phục đã đợi lâu, chăm chú nhìn nhìn trong đám người, xa xa chứng kiến Thẩm Ngạo, đã cười mỉm phẩy phẩy quạt dạo bước tới, nói: "Hồi lâu không thấy, Thẩm huynh vẫn giống như trước kia."



Thẩm Ngạo cười cười về phía người này, người tới không phải ai khác, chính là Thái Luân kia, Thái Luân có vẻ gầy gò đi không ít, không còn nữa khí độ lỗi lạc lúc trước kia, tinh thần hơi sa sút, nhưng trong đôi mắt lại mang theo khí tức, tinh thần sáng láng giống như cười mà không phải cười mà đánh giá chính mình, tâm khiêu khích lộ ra không hề che dấu.



"Ha ha, thì ra là Thái huynh, Thái huynh làm sao lại hồi lâu không đi Quốc Tử Giám đọc sách vậy, ai, ta còn có chút hoài niệm ngươi, vốn định đi Thái phủ thăm, lại sợ quá mức mạo muội, có thể ở chỗ này nhìn thấy ngươi, thật sự quá tốt rồi." Thẩm Ngạo mỉm cười, rất chân thành tha thiết nói một phen lời nói thấm thía lời, trong lòng lại là đang nghĩ: "Bàn về dối trá, Thái Luân ngươi còn kém xa lắm rồi, muốn chơi một bộ dạng giả dối này, bổn công tử sẵn sàng chiến."



Thái Luân cười rộ lên ha ha, lại làm như hảo hữu từ biệt mấy năm bây giờ mới gặp, nói: "Vài ngày trước ta bị bệnh, cho nên không thể nhập học, kỳ thật ta cũng rất tưởng nhớ Thẩm huynh, Thẩm huynh khảo thi kinh nghĩa, vẽ thử thứ nhất, lúc ấy ta nghe xong, đã rất bội phục, lại cao hứng vì Thẩm huynh, Thẩm huynh cũng tham gia thử thư pháp sao?".



Thái Luân đã nhìn thấy thực lực chữ viết của Thẩm Ngạo, thấy Thẩm Ngạo bí mật mang theo dụng cụ khảo thi đi ra, trong đôi mắt xẹt qua một tia oán độc, lúc này đây hắn vốn là có mục đích nắm tiền tam giáp thử thư pháp, hiện tại Thẩm Ngạo thực sự ghi danh, vô cùng có khả năng đạp hắn xuống dưới, kể từ đó, chính mình mấy tháng chăm học, chỉ sợ sẽ uổng phí.



Thái Luân mỉm cười nói: “... Không biết lúc này đây, Thẩm huynh khảo thi như thế nào? Thẩm huynh viết chữ, Thái mỗ một mực bội phục, chỉ sợ lúc này đây, sẽ kinh động toàn bộ mọi người đó!" Khóe miệng của hắn có chút giơ lên, hết sức bắt chính mình có vẻ trấn định, con mắt đầy quang mang sáng quắc mà nhìn qua Thẩm Ngạo, giống như cười mà không phải cười, làm cho người ta nhìn không thấu hỉ nộ của hắn.



Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái, lặng lẽ lười nói: "Chữ viết được hay không, cần xem quan chủ khảo mới được, nếu là quan chủ khảo bị kinh động, đây mới thực sự là kinh động mọi người, Thái huynh hồi lâu không đi Thúy Nhã Sơn Phòng rồi, lúc nào đi ngồi một chút?"



Thái Luân nghe được bốn chữ Thúy Nhã Sơn Phòng này, liền muốn nhớ tới ngày đó tại Thúy Nhã Sơn Phòng bị Thẩm Ngạo khuất nhục, khanh khách một tiếng, lại là một bộ dạng ung dung, nói: "Tốt, đến lúc đó Thái mỗ xin đợi đại giá Thẩm huynh tại Thúy Nhã Sơn Phòng."



Làm như không muốn tiếp tục nhiều lời cùng Thẩm Ngạo, xa xa có mấy gia phó ngừng xe ngựa lại đang chờ hắn, nói thanh âm cáo từ, Thái Luân liền rời đi.



Thẩm Ngạo nhìn bóng lưng Thái Luân rời đi, lại ung dung cười một tiếng, Thái công tử này có lẽ là rất thích mang thù vặt, giống như gia hỏa sống an nhàn sung sướng, tất nhiên là tự phụ bản thân cao hơn người khác, trong lòng cho không muốn ở dưới người khác, chỉ là không biết mấy tháng luyện tập, chữ viết hắn rốt cuộc tiến bộ đến trình độ nào!