Kiều Thê Như Vân

Chương 213 : Trị bệnh

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Thiên Tôn mỉm cười, nhưng cánh tay lại khoác lên trên vai một người: "Các ngươi không cần sợ hãi, lại càng không cần bối rối, trời cao có đức hiếu sinh, bọn ngươi có thương tổn, ta há có thể không hỏi?"



Tất cả mọi người duỗi dài cổ, muốn xem Thiên Tôn thi thuật như thế nào, chính là chút ít người cúi bái, hình dáng cũng đều như con rùa đen, con mắt không chịu buông lỏng một khắc.



Thiên Tôn thở dài, lại nói: "Ngươi có phải gọi là Thiên Đức?", dân chúng bị hắn để tay lên vai đưa con mắt nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Thiên Tôn làm sao biết tên tiểu nhân?"



Thiên Tôn mỉm cười, bí hiểm nói: "Ngươi thuở nhỏ đã khổ, chỉ là ngươi một lòng hướng thiện, mặc dù không tin thần Phật, lại có thể không oán trời trách đất, có được một thiện tâm, đã là rất khó được."



Thiên Đức khóc lóc kể lể nói: "Thiên Tôn, tiểu nhân từ trước không tin thần Phật, hôm nay đã tin rồi, xin Thiên Tôn cứu giúp."



Thiên Tôn cười nói "Tất cả nghiệp chướng, đều do lòng người sinh ra, ta vô đức vô năng thì cứu ngươi như thế nào? Đều phải dựa vào chính ngươi?", những lời này, lại làm cho người ta không sờ được ý nghĩ, Thiên Đức hỏi: "Thiên Tôn có ý gì?"



Thiên Tôn cũng đã nhắm mắt lại, thì thào, không để ý tới hắn.



Thiên Đức thấy Thiên Tôn như thế, lại truy hỏi một câu, cũng không được trả lời, Thiên Đức này cũng là người tính nôn nóng, tuy là chân có tàn tật, nhưng lại không nhịn được, thúc hỏi mấy lần, Thiên Tôn lại như tọa hóa(chết ngồi).



Thiên Đức rất tức giận nói: "Thiên Tôn cứu thì cứu, nếu không cứu, vì sao bỏ mặc ta?" Liền đột nhiên đứng lên, cao giọng nói: "Thiên Tôn này là giả, mọi người chớ tin hắn." Nói xong liền muốn ly khai.




Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, nói: "Mẫu thân tại hạ bệnh lâu trước giường, chỉ là muốn tại Thiên Tôn cầu phúc trước mặt mẫu thân, nếu mấy vị tiên trưởng có thể dàn xếp, ta nguyện dâng lên tiền tài bạc triệu, năm mươi tên đồng nam đồng nữ!", sợ mấy người kia không tin, tiếp tục nói: "Ta gọi Thái Luân, nhà cực giàu, mấy vị tiên trưởng, cầu các ngươi nhất định phải dàn xếp."



Mấy tín đồ liếc nhau, tuy nhiên cũng tràn đầy khiếp sợ, tài phú không bình phường, họ Thái? Tài phú không bình phường chỉ có một họ Thái, có thể nói thiên hạ đều biết, ngoại trừ Thái Kinh Thái Thái sư đã về hưu, còn có thể là ai? Người trước mắt này, lại cũng là họ Thái, hẳn là..., khó trách con mắt hắn không nháy, liền dám quyên ra gia tài bạc triệu, năm mươi đồng nam đồng nữ.



Một người tín đồ nói: "Công tử đợi một chút, ta đi hỏi một câu." Không dám nghi kị, chạy nhanh đến trước mặt Thanh Hư kia, bám vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Thanh Hư đưa mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo bên này, Thẩm Ngạo đứng lặng, trên mặt như tắm gió xuân, màu da trắng nõn, ăn mặc mặc dù không phải thập phần tinh mỹ, lại rất hợp, hoàn toàn là một diễn xuất quý công tử.



Thanh Hư kia có chút gật gật đầu, tín đồ lại trở về, nói với Thẩm Ngạo: "Mời công tử đi vào, chớ để Thiên Tôn đợi."



Thẩm Ngạo giẫm chân tại chỗ, tiến lên cười mỉm nói: "Không dám, không dám."



Mọi người thấy thấy một thiếu niên công tử đi qua bức tường người tín đồ tạo thành tới gần Thiên Tôn, lại ào ào ngừng thở, cho rằng Thiên Tôn vừa muốn thi pháp, nguyên một đống con mắt nhìn tới.



Thẩm Ngạo chạy tới, hô Thiên Tôn: "Sư huynh, sư huynh, ngươi làm sao? Sao bị thương? Ai nha nha, sư huynh à, chúng ta từ biệt mấy năm, ngươi vẫn là tâm Bồ Tát như vậy, tiêu tai giải ách cho người, ngay cả mình cũng không để ý, sư huynh...”



Thẩm Ngạo đã đến gần Thiên Tôn, tràn đầy bi thương đỡ lấy bả vai Thiên Tôn, thổn thức cất cao giọng nói: "Sư huynh của ta, chúng ta cùng học nghệ trong núi, chưa từng nghĩ sư huynh già nua đến tận mức này, cả thuật trú nhan kia cũng đều lạnh nhạt rồi, ai...... Sư huynh, hôm nay ngươi lại đang làm pháp thuật trú nhan sao?"