Kiều Thê Như Vân

Chương 227 : Tán tỉnh

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Thẩm Ngạo có vẻ tự nhiên hào phóng nói: "Thê thê trọng thê thê, gả lấy không cần phải nói, nguyện một lòng vì người, người già không tương cách. Trác Văn Quân viết thơ quá mức bi thiết, làm tâm tình Đế cơ không tốt, có lẽ là nên ít xem những thứ này thì tốt hơn.”



Ninh An cắn môi nói: "Nếu công tử ngại thơ nàng bi thiết, sao không làm một bài thơ để cho ta nghe một chút, nếu là có thể vui sướng một ít, tự nhiên là làm nỗi lòng ta sáng sủa hơn."



Làm thơ? Vấn đề không lớn, hoàng đế không cho phép bạn thân hát dâm từ, làm một bài thơ chắc là không thành vấn đề gì chứ? Thẩm Ngạo trầm ngâm một lát, nói với Dương Tiễn: "Có thể làm phiền Dương công công cầm giấy đến hay không."



Dương Tiễn mỉm cười, đang muốn nói chuyện, Ninh An đã đứng lên, hào hứng bừng bừng mà đến trước bàn trang điểm lấy giấy, đặt trên bàn trước người Thẩm Ngạo, giương mắt to nói: "Mời công tử vung bút."



Thẩm Ngạo mỉm cười, cầm bút viết: "Bỏ dây đu đi, bắt đầu dừng lại. Thân hình chim yến mềm yếu lộ ra, quần áo mỏng mồ hôi đổ xuyên thấu. Thấy có người đến, vớ trâm hoa cài lên tóc. Xấu hổ rời đi, dựa cửa quay đầu, lại ngửi mùi cây mơ."



Cái bài từ này chính là tác phẩm Lý Thanh Chiếu sáng tác, trước kia cuộc sống nàng đầy đủ, cho nên rất nhiều thơ đều là dùng vui sướng làm chủ, bài từ này tên là Điểm môi đỏ thẫm, khúc dạo đầu không ghi sự vui sướng lúc nhảy dây, mà là cắt bỏ "dây đu đi", về sau, trong một sát na, toàn bộ động tác mặc dù đã đình chỉ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được ra tình cảnh lúc thiếu nữ nhảy dây, áo lưới nhẹ nhàng tung bay, giống như chim yến bay tới bay lui trên không trung, trong tĩnh thấy động.



Từ trên dây đu xuống dưới đất, hai tay có chút chập choạng, rồi lại hoạt động thoáng một tý, viết ra thiếu nữ ngây thơ. Bởi vì lúc nhảy dây dùng sức, một thân đầy mồ hôi, trên trán còn thấm mồ hôi óng ánh. Phần thần thái mảnh mai xinh đẹp này đúng là vô cùng đẹp.



Một câu "thân hình chim yến mềm yếu lộ ra" đã cho thấy thời gian là tại sáng sớm mùa xuân, cũng tô đậm phong cách nhân vật xinh đẹp. Cả trên bức tranh, dùng tĩnh ghi động, dùng hoa dụ người, hình tượng sinh động mà xoay quanh thần thái một thiếu nữ lay động dây đu.




Hiền Phi ở trong Tứ phu nhân bài danh thứ hai, địa vị nàng chỉ hơi thấp một ít so với hoàng hậu, quý phu nhân, cho nên cung nàng ngủ chiếm diện tích không nhỏ, ở vào một khu rừng rất đẹp.



Dương Tiễn đi vào trước thông báo, nội thị, cung nữ trong nội cung Hiền Phi nhất thời gà bay chó chạy, thì ra Hiền Phi nghe Thẩm Ngạo tới vấn an, trong lòng có chút vui sướng, trong nội cung, rất ít khi có thân thiết ngoài cung đến thăm nàng, mà Thẩm Ngạo tuy là họ hàng xa, nhưng ngày thường làm người vui mừng, huống hồ lúc này đây, hắn tham gia thi đình thuận đường mà đến, Chu gia có một người tài tử như vậy, tất nhiên là không thể chậm trễ, vì vậy liền sai người chuẩn bị kỹ càng.



Đợi Thẩm Ngạo đi vào, nhìn thấy Hiền Phi như ẩn như hiện phía sau lụa mỏng, liền cúi đầu bái: "Sanh nhi bái kiến Hiền Phi nương nương."



"Nhanh lên, mau đứng lên." Hiền Phi vui vẻ rạo rực nói: "Đều là người một nhà, lại không có người ngoài, không cần đa lễ."



Tiểu Công Chúa nằm ở trong ngực Hiền Phi phồng má bọn nói: "Thẩm Ngạo, ngươi còn chưa vấn an ta mà."



"Không hiểu chuyện." Hiền Phi vuốt cái mũi tiểu Công Chúa, trách mắng: "Hắn là biểu ca của ngươi, hỏi ngươi làm cái gì, Bích Nhi, ngươi dẫn tiểu Công Chúa đến hậu uyển chơi."



Tiểu Công Chúa kháng nghị nói: "Ta muốn nói chuyện cùng biểu ca." Nhưng vẫn rất nhanh bị người ôm đi.