Kiều Thê Như Vân

Chương 297 : Tô tiểu tiểu

Ngày đăng: 10:02 18/04/20


Giang Bính trầm mặc một lát, lắc đầu: "Được rồi, ngươi không quản được hắn, trong kinh thành, không biết bao nhiêu người quản hắn, ai quản được? Còn không phải ba ngày lại náo loạn đến mức dư luận xôn xao, có lẽ là ta tự mình đến, ra oai phủ đầu cho hắn trước, giáo huấn hắn nên làm quan như thế nào!"



"Đúng, đúng, đại nhân xuất mã, Thẩm Ngạo kia tất nhiên là dễ bảo." Tại Bật Thần xấu hổ lui qua một bên.



Lúc này, hai bờ đê sông sôi trào một hồi, mọi người nhìn sang, mới phát hiện Thẩm Ngạo đã ra khỏi Vạn Hoa lâu, mang trên mặt một dáng tươi cười tự đắc, mang theo đồng tử, đong đưa quạt giấy trở lại thuyền hoa, hiển nhiên là muốn dẹp đường hồi phủ.



"Thẩm Huyện úy thắng, Thẩm Huyện úy thắng." Chỉ nhìn cái tư thế này, tất cả mọi người minh bạch, nhất thời rất nhiều người khen hay, có người thì thiệt tình bội phục tài học Huyện úy này, có người thì bởi vì thắng lớn, tại đánh bạc bắt cửa Thẩm Ngạo, tỉ lệ đặt cược một bồi năm, đã lợi nhuận một khoản rất nhiều.



Thẩm Ngạo ngồi thuyền hoa dừng lại trước cầu tàu rồi mới rời thuyền, lập tức ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, trở lại Hi Xuân Kiều, gọi Thích Tiểu Hổ dắt ngựa tới, xoay người chậm rì rì rời đi.



Đừng nhìn Thẩm Ngạo mang một bộ tư thái thảnh thơi của người thắng, kỳ thật trong lòng hắn vẫn là rất sợ, hận không thể lập tức chắp cánh chạy nhanh về huyện nha, hôm nay người nhiều lắm, ai biết tại đây không có mấy người không cam lòng, tỷ thí văn không thắng lại muốn động thủ, tuy nói cầm kỳ thư họa là sự tình cao nhã, nhưng những gia hỏa đánh bạc thua kia lại không có hào hứng biết rõ cái gì là cao nhã, đến lúc, đó dưới ban ngày ban mặt, đường đường Huyện úy bị mấy trăm hơn một ngàn tên vô cớ đánh tàn bạo, truyền đi cũng không cần gặp người nữa rồi.



Cái này gọi là quân tử không đánh với đông người, có lẽ là nên tỉnh lại đi, giảng đạo lý, không sợ, chơi nghệ thuật, Thẩm Ngạo không sợ, thậm chí gặp mất đầu hắn cũng không sợ, bởi vì sát thủ ít nhất còn biết mình muốn giết là ai, hiểu được quy củ, Thẩm Ngạo chỉ sợ cuồng đồ đầu nóng lên, náo loạn không phải chuyện đùa.



Trở lại huyện nha, đã có tin tức Hi Xuân Kiều báo về, người ở phía trong huyện nha mới biết được bổn sự vị trạng nguyên Huyện úy này, nguyên một đám đến đây chúc mừng, thừa cơ vỗ mông ngựa một cái.



Thẩm Ngạo khoát khoát tay, giả bộ như đặc biệt khiêm tốn nói: "Không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến, đánh bậy đánh bạ mà thôi, là tài tử Hàng Châu cố ý chịu thua."



Thẩm Ngạo dứt lời, lập tức đuổi tới sau nha môn, Xuân nhi nghe được động tĩnh, đi ra nghênh đón, nàng đã sớm gọi người châm trà, lạnh lạnh, vừa vặn giải khát cho Thẩm Ngạo.



Thẩm Ngạo ở một bên uống trà, Thích Tiểu Hổ thì giảng cho Xuân nhi sự tình Thẩm Ngạo quá quan trảm tướng sinh động như thật, Xuân nhi vừa nghe vừa cười khanh khách, đợi Thích Tiểu Hổ kia nói xong rồi, Thích Tiểu Hổ liền dính vào trên người Xuân nhi, nói: "Xuân nhi tỷ tỷ, nói nhiều lời như vậy, ta khát."
"Còn có thể thẹn thùng!" Trong lòng Thẩm Ngạo thẳng thắn vui mừng, vội vàng nói: "Tiểu cô nương không cần sợ hãi, ta không phải người xấu, đến đây, Xuân nhi, mở tua cờ nàng ra để ta xem xem, danh kỹ Hàng Châu này, thật sự có xuất chúng hay không."



Xuân nhi không khỏi nở nụ cười, chỉ là nàng cũng có vài phần hiếu kỳ, nhẹ nhàng lấy tay vuốt tua cờ, định thần xem xét, chứng kiến một tiểu nữ nhân nhắm chặt hai mắt, mặt trái xoan ngưng tụ lại, bỗng nhiên quát to một tiếng.



"Ngươi....." Thẩm Ngạo nhìn Tô Tiểu Tiểu, thiếu chút nữa đặt mông ngồi dưới đất, mở to hai mắt nhìn, cao thấp cẩn thận dò xét cô gái trước mắt, nhìn quen mắt à!



Tô Tiểu Tiểu nghe được thanh âm Thẩm Ngạo, đôi mắt rốt cục mở ra một đường, về sau, đột nhiên cũng trừng lớn, nhìn Thẩm Ngạo, không khỏi mà sợ ngây người: "Ngươi....."



Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thẩm Ngạo rốt cục bại trận, cười khổ nói: "Quận chúa làm sao lại tới Hàng Châu, rõ ràng còn làm danh kỹ, thật sự là đại khai nhãn giới."



Vẻ mặt Xuân nhi nhất thời nghiêm túc, lúc này mới nghĩ ra người quen trước mắt này là ai.



Người tới không phải Tô Tiểu Tiểu, mà là Triệu Tím Hành, tiểu quận chúa này rõ ràng là ở Biện Kinh, lại không biết như thế nào, đúng là đến Hàng Châu, đến cũng đã đến rồi, lại biến hóa nhanh chóng, thành danh kỹ. Hàng Châu..



Thẩm Ngạo nghĩ vỡ đầu, cũng tuyệt đối không thể tưởng được người tới đúng là nha đầu này.



Triệu Tím Hành thấy Thẩm Ngạo, oa mà một tiếng khóc lớn lên, ôm eo Thẩm Ngạo, lại là mãnh liệt đánh, lại là dùng vạt áo Thẩm Ngạo lau nước mắt của nàng, vừa khóc vừa nói: "Thẩm... Thẩm Ngạo, tại sao là ngươi, may mắn, may mắn, nếu không phải ngươi, ta không xong rồi... Ô ô..."



"Này, tiểu nha đầu, bổn quan sĩ khả sát bất khả nhục(giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục)! Ngươi làm cái gì vậy? Phu nhân ta ở bên cạnh nhìn đó, cứu mạng, phi lễ..." Thẩm Ngạo liên tiếp lui về phía sau, tiểu nha đầu này thật buồn nôn, càng đem quần áo của hắn dùng làm khăn lau, đã lau nước mắt rồi lại chùi nước mũi.