Kiều Thê Như Vân

Chương 360 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Hoàng đế muốn đi bộ, ai cũng không dám nhiều lời, càng không nói đến lúc này, cho nên binh lính cưỡi ngựa phía trước ào ào xuống ngựa, sau lưng, Dương Tiễn, Triệu Tông còn có cấm quân kéo hàng thật dài nhắm mắt theo đuôi, dòng người như dệt, lại đều là trầm mặc, ngay cả không khí đều bắt đầu trở nên tịch mịch.



Đoạn đường này phảng phất không có cuối cùng, ngẫu nhiên có người ức chế không chịu nổi, truyền ra tiếng ho khục khục trầm thấp, gió xuân quất vào mặt, Giang Nam đẹp như thiên đường, Triệu Cát thật giống như chính mình đang vịn linh cữu Thẩm Ngạo, một đường đưa đám ma cho hắn.



Hắn đột nhiên suy nghĩ: "Về sau Trẫm còn có bằng hữu sao? Có người như Thẩm Ngạo sao?", Triệu Cát nhắm mắt lại, thở dài, chỉ cảm thấy có chút đau đầu, quá nhiều ngày không ăn uống gì, vô cùng lo lắng, đã tiêu hao hết tâm lực cuối cùng của hắn, đoạn đường này đi qua, trọn vẹn nửa canh giờ, đầu hắn chóng mặt gay gắt, lập tức thoáng cái mất đi tri giác.



"Bệ hạ!" . Vô số người bị cái cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, phản ứng đầu tiên chính là Triệu Tông và Dương Tiễn, hai người vội vàng bước nhanh tiến lên đỡ hắn, nhưng dù sao cũng đã muộn một bước, hôm nay, Chúa Tể quan sát tất cả nhân sinh, giờ phút này tại trước mắt bao người, yếu ớt ngã xuống giống như là như diều đứt dây, ngã bịch xuống đất.



Cấm quân và binh lính bắt đầu bắt đầu khởi động, rất nhiều người muốn đi qua, cũng may Chu Bang Xương ứng biến cực nhanh, lập tức nói: "Không cần kinh hoảng, đều tự chờ lệnh. . .



Triệu Tông đã thoáng một tý đ ã ôm lấy Triệu Cát, nhìn Triệu Cát chỉ là té xỉu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: " Đưa kiệu đến, gọi thái y trên thuyền tới."



... ... ... ..... ... ... ... ... ... ...



Triệu Cát tỉnh lại, ngồi ở trên giường, là Ninh An, Ninh An dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, giống như đang lau sạch mồ hôi lạnh chảy ra trên trán cho hắn, lông mi của nàng có chút rung động, trên lông mi thật dài có vài giọt nước mắt không đành lòng rơi xuống.



"Ninh An... . .



"Phụ hoàng. . .” Ninh An thấy Triệu Cát tỉnh, mới lộ ra vẻ tươi cười, dáng tươi cười như nụ hoa chớm nở, chỉ là dáng tươi cười tức thì hơi mất đi, trên mặt đẹp tái nhợt, cái đôi mắt bi ai sâu kín kia hết sức nhịn xuống, cực kỳ cố gắng mà mở to, sợ khi nhắm mắt lại, nước mắt trong hốc mắt liền theo gương mặt chảy xuôi ra ngoài.



Triệu Cát đau lòng như cắt, thấp giọng thở dài:, "Đứa nhỏ ngốc, ngươi cũng biết rồi sao? Là ai nói cho ngươi?"



Ninh An im lặng, dùng khăn ướt nhúng nước ấm trong chậu đồng, mới ngồi trở lại, buồn bã nói: "Thẩm Ngạo tới Tô Châu trước, phụ hoàng mấy ngày nay tâm thần có chút không tập trung, lại gióng trống khua chiêng như thế, cũng không thấy Thẩm Ngạo đến bến tàu nghênh giá, Ninh An há có thể không biết?”



Triệu Cát nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên an ủi như thế nào, lúc này, hắn cảm giác mình cũng là người cần an ủi, nhưng lại có ai đến an ủi mình đây?



Triệu Cát cố nén tối tăm phiền muộn tronh ngực, giữ chặt tay Ninh An, chỉ thở dài, đúng là một câu cũng không nói nên lời.



Khuôn mặt Ninh An đỏ lên, cắn môi nói: "Phụ hoàng, Ninh An có chuyện muốn nói cùng ngươi”



"Ừm... . .”



"Ninh An nên đốt giấy để tang vì Thẩm Ngạo."



Triệu Cát ngạc nhiên, lập tức cười khổ, đốt giấy để tang, thân là Đế cơ, lại dựa vào cái gì đi đốt giấy để tang cho một người nam nhân, trừ phi, nàng là thê tử của Thẩm Ngạo.
Phùng Tích Phạm mặt xám như tro, biết rõ hẳn phải chết, giờ phút này đã như một bãi bùn nhão.



Kim Thiếu Văn chỉ quỳ, cũng không nói lời nào, trên mặt không gợn nước.



Chỉ có Thái Du nghênh ngang ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Cát, trong mắt ẩn ẩn có vài phần chờ đợi, nhưng lại để cho hắn thất vọng chính là, cùng Triệu Cát hai mắt nhìn nhau trong tích tắc, Thái Du cảm nhận được một cổ sát ý dày đặc.



Người này, là hoàng thượng sao? Thái Du đột nhiên cảm thấy Triệu Cát trở nên quyết đoán hẳn lên, lạ lẫm giống như là thay đổi người khác, sau lưng lạnh thấu xương, hắn có một loại cảm giác như cừu non đợi làm thịt.



Đây là làm sao vậy, mới hai năm không thấy mà thôi, Thái Du giống như thoáng cái không kịp phản ứng, hắn đột nhiên sinh ra sợ hãi, một loại sợ hãi mãnh liệt, hắn khẽ run rung động mà hi vọng Triệu Cát liếc hắn một cái nữa, có thể chứng kiến con mắt quen thuộc của bệ hạ, nhưng từ đầu đến cuối, Triệu Cát đều không dùng đôi mắt thân thiện nhìn hắn.



Triệu Cát chỉ lạnh mắt nhìn, trọn vẹn qua rồi nửa canh giờ, đừng nói là người quỳ, chính là Triệu Tông đứng một bên cũng có chút đau xót, không thể không ngừng thay đổi thế đứng.



Lúc này, người đầu tiên không nín được chính là Thường Lạc, sắc mặt Thường Lạc lộ vẻ sầu thảm, không ngừng dập đầu nói: "Vi thần muôn lần đáng chết, muôn lần đáng chết..." .



Triệu Cát bình tĩnh như không mà nở nụ cười, trong tươi cười giống như có châm chọc lớn lao, lười biếng nói: "Tự ngươi nói thử xem, vì cái gì ngươi muôn lần đáng chết?”



"Vi thần chọc giận bệ hạ, cho nên muôn lần đáng chết!”



Triệu Cát trầm mặc, Thường Lạc cũng lại không dám nói lời nào, vùi đầu thấp hơn.



Sau một lúc lâu. Triệu Cát mới chậm rãi nói: "Phùng Tích Phạm, ngươi là người từ trong nội cung đi ra, ngươi đến nói một chút xem."



Phùng Tích Phạm cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, chứng kiến ánh mắt hờ hững kia của Triệu Cát, cái cổ mát lạnh, lí nha lí nhí nói: "Nói... Thẩm Giam tạo là cấp dưới nô tài, hôm nay sợ tội tự sát, nô tài khó thoát khỏi liên quan.”



Đến lúc này, dục vọng muốn sống của hắn lại càng ngày càng mãnh liệt, vẫn là một mực chắc chắn bốn chữ sợ tội tự sát.



Triệu Cát gật đầu, không nhịn được, cười cười : "Hắn sợ cái tội gì? Kim Thiếu Văn, ngươi đến nói một chút đi!”



Kim Thiếu Văn cao giọng đáp: "Mưu nghịch.”



"Cái này sẽ không sai rồi, tội lớn mưu nghịch, sợ tội tự sát cũng là tình có thể, các ngươi nói có đúng hay không?"



Phùng Tích Phạm phảng phất thấy được một đường sinh cơ, liên tục không ngừng nói: "Đúng, đúng, chỉ là cái bản án này còn chưa định ra, hắn liền chết rồi, nô tài thật sự là thẹn với bệ hạ, xin bệ hạ giáng tội!”