Kiều Thê Như Vân

Chương 375 : Huyên náo lớn

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Bà mối này là phu nhân vòng eo như thùng nước, vừa thấy Lục Chi Chương, chính là ủy khuất kêu to: "Đặng gia kia thật sự không thức thời, nói cái gì một người ghi chuyện, cũng trèo vào con gái nhà hắn, hừ, không chịu thì không chịu, còn nói cái gì bôi nhọ thân phận nhà hắn. Lục thiếu gia, hắn còn nói ngươi là người Hồng Châu, tuy gia thế còn tạm được, nhưng hắn chỉ có một đứa con gái này, không muốn đến Hồng Châu, cho nên cái việc hôn nhân này, bảo ngươi không cần phải si tâm vọng tưởng nữa!"



Lục Chi Chương nghe xong, ngẩn người tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, so với năm đó hốt hoảng trốn khỏi Chu gia còn muốn chật vật hơn, bờ môi run rẩy một chút, cuối cùng lại đưa ánh mắt sang Thẩm Ngạo, mếu máo nói: "Biểu ca...”



Nếu không phải có bà mối, gia hỏa nhu nhược này chỉ sợ đã khóc lớn.



Sắc mặt Thẩm Ngạo tái nhợt, không để ý tới Lục Chi Chương, trầm mặt nói với bà mối: "Đây là ý gì? Người ghi chuyện vì cái gì không xứng với nữ nhi của hắn? Hắn cũng quá mắt chó nhìn người thấp, con gái Đặng gia, ta sẽ lấy, à, không, là Lục công tử lấy, hừ, ta lại muốn nhìn xem, hắn có cái giá gì cao."



Đuổi bà mối đi, Lục Chi Chương thất hồn lạc phách ngồi ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, Thẩm Ngạo đẩy đẩy vai của hắn, nói: "Tiểu Chương Chương, tỉnh lại!"



"Chu gia chướng mắt ta cũng được, ta tự nhận kém biểu ca, nhưng Đặng gia, tại sao phải xem thường ta." Lục Chi Chương lộ vẻ sầu thảm, che mặt khóc ròng: "Biểu ca, ta nên làm cái gì bây giờ?"



"Đần độn!" Thẩm Ngạo kiên định nói: "Ngươi đợi ở chỗ này, ta tự mình đi làm mối cho ngươi, không phải là phú hộ sao? Trong nhà có mấy đồng tiền sao? Biểu đệ Thẩm Ngạo ở đâu không xứng với hắn?"



"Biểu ca, hay là thôi đi." Lục Chi Chương có vẻ có chút sợ hãi.



Thẩm Ngạo lắc đầu: "Ngươi chờ là được."



Hắn nổi giận đùng đùng về nhà, lập tức gọi Lưu thắng tới, nói: "Mời người cùng đi, cái gì Ngự Sử trung thừa, cái gì Tấn vương, Lương vương, Tề vương, còn có tất cả công phủ, Quận công phủ, Hầu phủ, kêu hết lên, nói cùng bọn họ, cái giao tình này bán cho ta, liền lập tức tới, thật sự không thể phân thân, để con cháu tới cũng được, còn có, đi Tiền điện tư, cũng gọi người đến, Quốc Tử Giám bên kia cũng không thể thiếu.”
Thạch Anh chứng kiến cái bài kia, sắc mặt lập tức đại biến, lúc này đây thật sự là muốn tránh đều không tránh nổi, thì ra người ta ngay cả tấm biển cũng đều chuẩn bị xong, là muốn toàn bộ mọi người Biện Kinh trông thấy.



"Ai...", Thạch Anh lắc đầu, anh danh cả đời này xem như hôm nay mất hết rồi.



Ngược lại, mấy tôn thất Triệu Tông chứng kiến tên của mình cũng ở trên tấm biển, vui vẻ rạo rực đi kéo Thẩm Ngạo đến, nói:, "Thẩm Ngạo, cái biển này không tốt.”



"Không tốt? Vì cái gì không tốt? Ta cảm thấy rất khá”



"Cũng không phải nói tấm biển không tốt, ngươi ngẫm lại xem, ta là thân vương, làm sao có thể cùng cái gì áo vải Thẩm Ngạo, Hồng Lư Tự chủ bộ Dương Minh Kiệt.., dùng tấm biển giống nhau? Tốt xấu cũng phải có một tấm biển bạc, lại dán bạch kim lên mới ngăn nắp.”



Tề vương, Triệu vương liên tục gật đầu, cảm thấy Triệu Tông nghĩ rất chu đáo, ào ào nói:, "Không đổi biển bạc, chúng ta sẽ không đi.”



Thẩm Ngạo ho khan một tiếng, xụ mặt nói: "Biển bạc? Tiền đâu ra? Ngươi đưa tiền đây, cho dù là biển vàng, ta cũng làm cho ngươi." Triệu Tông không lên tiếng nữa, xám xịt mang người lẫn vào trong đám người.



Huyên náo một hồi, Thẩm Ngạo rốt cục cưỡi ngựa, vung tay lên: "Đi."



Đám người bắt đầu bắt đầu khởi động, trận thế làm cho người ta sợ hãi...