Kiều Thê Như Vân

Chương 392 : Lột sạch Oa Nhân

Ngày đăng: 10:03 18/04/20


Chương trình này, Thẩm Ngạo chưa từng ghi, cùng lúc phải lời ít mà ý nhiều, trật tự rõ ràng, một phương diện khác, cũng phải biểu đạt toàn bộ ý nghĩ của mình đi ra, Thẩm Ngạo cảm giác, cảm thấy dùng văn cổ, có chút khó xử, nhưng nếu là dùng văn bạch thoại, Triệu Cát bên kia khẳng định sẽ răn dạy mình, bởi vậy đành phải tìm rất nhiều chương trình tiền nhân đến, nghiền ngẫm đọc, rồi chậm rãi tăng thêm ý nghĩ của mình đi vào.



Ngoại trừ vội vàng viết ra một chương trình, Thẩm Ngạo còn phải trông coi Hồng Lư Tự, mặt khác, lại ảo não sự tình Ninh An!



Cái bệ hạ này, tâm ý cứ cách ba ngày năm ngày sẽ biến, cũng không biết tớ khi nào mới đạt được mục đích, trước mắt, Thái Kinh bên kia cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, bọn hắn cũng không dại gì náo loạn sau việc Vương Phủ, sẽ lại dẫn lửa thiêu thân, thấy rõ cục diện trước mắt, Thái Kinh tự nhiên cũng cẩn thận, Thẩm Ngạo không tìm được nhược điểm của hắn.



Còn nữa, nếu không có cơ hội một kích trí mạng, Thẩm Ngạo sẽ không động, về phần Thái Kinh, cũng biết Thẩm Ngạo đang như mặt trời ban trưa, không muốn sờ vào rủi ro, cho nên mấy ngày nay, hai người gặp nhau, cũng đều là khách khí, bắt tay hân hoan.



Thẩm Ngạo liền suy nghĩ, thừa dịp này, xử lý sự tình Ninh An cho xong đi, nhưng Triệu Cát bên kia lại đột nhiên không chịu buông lỏng, thật sự khiến hắn nhất thời không hiểu thấu.



Một bên ngồi công đường xử án, một bên suy nghĩ tâm sự, Đồng Văn quán chủ sổ ghi chép Dương Lâm Tâm bên kia cẩn thận dạo bước tiến đến, lén lút đứng hơi nghiêng, cũng không lên tiếng.



Thẩm Ngạo giơ con mắt lên, hỏi: “ Làm sao vậy?”



Dương Lâm nói: “ Là sự tình Oa nhân bên kia, đại nhân, lúc này đây, chỉ sợ chúng ta không tha, mọi người sẽ gặp phải khó khăn.”



Tâm tình Thẩm Ngạo không tốt, âm trầm nghiêm mặt nói: “ Không cần phải thừa nước đục thả câu, có cái gì thì nói cái đó, có phải là Lễ bộ bên kia, còn không chịu bỏ qua? Ngươi đi nói cùng bọn họ, nói là chính ta nói, Hồng Lư Tự làm việc, còn chưa tới phiên Lễ bộ đến chỉ đạo, có cái quan tòa gì, cứ đưa vào trong nội cung, ta cũng chưa chắc sợ bọn hắn.”



Dương Lâm khẽ lắc đầu, nói: “ Chỉ là, trong mấy du học sinh này, có một người không đơn giản, người này gọi Lại Nguyên Thanh, chính là con gia tộc lớn nhất trong nước Oa nhân, phụ thân của hắn, không lâu trước đây, đã bình định phản 1oạn cho quốc chủ Oa nhân, hôm nay tại nước Nhật, như mặt trời ban trưa, Oa sử bên kia ngay từ đầu không chịu nói ra thân phận người này, sợ làm ra phiền toái không cần thiết, nhưng hôm nay cũng không bận tâm đến việc đó nữa rồi, chỉ hi vọng chúng ta có thể thả Lại Nguyên Thanh, về phần những người khác, Đại Tống ta xử trí như thế nào, bọn hắn cũng không hỏi.”



“ À? Lại Nguyên Thanh? Cái tên này rất tốt.”Thẩm Ngạo có chút hăng hái, cười cười, lập tức nói: “ Người này, ta không gật đầu, ai cũng không được thả! Chỉ có danh tự tốt cũng vô dụng, quản cha hắn khỉ gió là ai, ta và cha hắn cũng không phải quen thuộc, dựa vào cái gì bảo ta thả hắn ra?”



Dương Lâm nói: “ Chuyện này chọc ra ngoài, chỉ sợ nước Nhật bên kia không chịu bỏ qua.”



Thẩm Ngạo cười cười nói: “ Đúng đấy, muốn hắn không chịu bỏ qua mới tốt, Dương Lâm à, ngươi làm bên Đồng Văn quán kia, là nha môn nước trong, lúc này, còn không thừa cơ kiếm nhiều chất béo một chút?”
Mà thành Biện Kinh không giống với lúc trước, đến một tiểu quan cửu phẩm, một người tầng dưới chót nhất, đó cũng là xuất thân khoa cử chính quy, nói một cách khác, người ta giẫm lên vai không biết bao nhiêu người để bò lên, chỉ số thông minh của hắn, cũng không thể đánh đồng với một đám gia hỏa dựa vào cha ông để lên cao.



Thủ đoạn giày vò còn nhiều mà, Bình Điền Tín trong mắt bọn hắn, giống như là bóng cao su, đá tới đá lui, chất béo chà xát được dày ba thước, chơi cũng chơi đến mệt mỏi, lợi nhuận cũng lợi nhuận đủ, cho hắn một chút mặt mũi, rốt cục cũng để cho hắn gặp Thẩm Tự khanh một lần.



Thẩm Ngạo lười biếng đến Hồng Lư Tự, Dương Lâm sớm ở chỗ này chờ đã lâu, tiểu lại chạy đến trước mặt hắn, nói: “ Đại nhân, người đã đến rồi.”



Thẩm Ngạo không đếm xỉa tới, gật gật đầu, nói: “ Cứ để cho hắn chờ, ta còn vội vàng ghi chương trình, lúc sau còn phải đưa đến trong nội cung.”



Dương Lâm gật gật đầu, cười ha hả nói:, “ Đại nhân, Oa nhân ra tay bất phàm à, chính là hạ quan, chỉ qua đó một lần, liền đưa hai ngàn quan, đại nhân ngàn vạn lần không nên khách khí, khó có dịp gặp được kẻ coi tiền như rác như vậy, không rút gân lột da, lột sạch thân thể của hắn trước, thì sớm muộn gì cũng tiện nghi cho Lễ bộ và phủ Kinh Triệu.”.



Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái: “ Mới hai ngàn quan cũng gọi là nhiều? Dương đại nhân, ngươi ở Đồng Văn quán chủ sổ ghi chép, ngốc nghếch lâu ngày, mọi người gọi ngươi là người chất phác rồi, cứ gấp 10 lần cái hai nghìn quan này, Bổn đại nhân có lẽ còn để mắt.”



Dương Lâm hít vào một hơi khí lạnh, vốn là, loại sự tình này cũng không nên nói ở trước mặt, dù sao cũng nên che lấp một chút, vị Thẩm đại nhân này lại đủ hào sảng, một ít cũng không khách khí, Dương Lâm ngượng ngùng cười nói: “ Hạ quan đâu thể so sánh được với đại nhân.”



Thẩm Ngạo nói: “ Ta đã nghĩ kỹ, Oa nhân bên kia, nên do Đồng Văn quán trông coi, mấy ngày nữa đưa lên triều, danh chính ngôn thuận, đem Oa nhân đến cho Đồng Văn quán các ngươi quản, sau này ngươi và đám thương gia Oa nhân làm việc, cũng thuận tiện hơn chút ít, đi đi.”



Dương Lâm nghe xong, mừng rỡ như điên, tiền thì ai không thích? Đồng Văn quán có danh phận này, những Oa thương kia còn không thành thành thật thật kết giao cùng hắn sao.



Thương nhân bên ngoài rất cam lòng lo lót, chất béo tại đây có thể nghĩ, khách quan mà nói, Triều Tiên so sánh với Phù Tang, thật sự là cống rãnh sóng sánh với đại dương, dù sao, đối tượng mậu dịch chủ yếu của người Triều Tiên là người Kim giáp ranh.



Ngoại trừ một ít xa xỉ phẩm, thương nhân Triều Tiên rất ít khi giương buồm qua biển, mà Oa nhân lại khác, nghe nói Oa nhân này ở trên hải đảo, cái gì cũng thiếu, bất kể là lụa hay là đồ sứ, chỉ cần là mấy cái gì đó của Đại Tống, đều chạy theo như vịt, hơn nữa Oa nhân bên kia có không ít khoáng sản vàng bạc, đây đều là đồng tiền mạnh, qua việc buôn bán bên kia, tuồn tới Đại Tống không ít, Oa nhân đến bên này chọn mua đồ vật cũng nhiều, một khi kết giao cùng Đồng Văn quán, sap phải lo về việc nghèo khó nữa.



Còn nữa, Thẩm đại nhân người ta thả ra lời nói, tiền lợi nhuận từ thương nhân bên ngoài, không cần có gánh nặng tâm lý gì, đây kêu là bổn sự, ngươi có bản lĩnh, có thể lấy tiền nhà người ta vào trong tay, Thẩm đại nhân rất cổ vũ.