Kiều Thê Như Vân

Chương 470 : Thích chơi à

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Thái Thao niên kỷ khoảng bốn mươi, một câu Thẩm huynh này rất có ý tứ trêu chọc, trước đó hắn cùng với Thẩm Ngạo liên thủ đẩy đổ Thái Du, tuy nói đã từng đứng chung một chiến hào, nhưng cũng không cần khách khí với Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo và Thái Kinh đã mâu thuẫn xôn xao, hắn thân là con của Thái Kinh, tự nhiên là thuộc Thái đảng.



Triệu Hằng cũng cười cười nói: “ Thẩm đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.”



Triệu Trụ kia chỉ là hừ một tiếng, vẫn là thái độ không để ý tớiThẩm Ngạo.



Thẩm Ngạo hướng phía Thái Thao nói: “ Thái huynh hôm nay khôi phục làm Binh bộ Thượng Thư, thật đáng mừng.”Dứt lời, nhìn về phía Triệu Hằng, nói: “ Điện hạ mấy ngày nay tinh thần cũng không tệ.”Đối với Ngũ hoàng tử kia, hắn đã không muốn nói, Thẩm Ngạo cũng lười phản ứng.



Thái Du khẽ mỉm cười nói: “ Không biết Thẩm huynh tới nơi này làm gì?”



Sắc mặt Thẩm Ngạo nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, bộ dạng giải quyết việc chung, nói: “ Sự tình giáo úy thủy sư, là bệ hạ tự mình nói, chuyện này đang mang nghiệp võ Đại Tống ta, triều đình xuất ra nhiều tiền bạc như vậy để làm chiến thuyền, trước đó, học đường dạy võ phải thao luyện ra giáo đầu, còn muốn Binh bộ bên này cho chút ít thuận tiện.”



Thái Du nhìn thoáng qua hướng Triệu Hằng, Triệu Hằng chỉ cười cười, liền cúi đầu uống trà, Ngũ hoàng tử Triệu Trụ kia cười lạnh nói: “ Thẩm đại nhân là muốn lại để cho những thủ lĩnh phản loạn kia làm quan? Quan Đại Tống không không đáng tiền như vậy sao?.”



Thẩm Ngạo đã dự cảm được, Thái Du lôi kéo hai điện hạ tới, chính là muốn đè chuyện này xuống, biểu hiện ra là sự tình giáo đầu chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng là lần đầu tiên học đường dạy võ cãi cọ cùng Binh bộ, loại sự tình này tựa như kéo co, lần đầu tiên thua, lần sau không tránh khỏi sĩ khí giảm sút, Thẩm Ngạo mỉm cười nói: “ Như thế nào? Binh bộ này lúc nào đến phiên hoàng tử làm chủ rồi?”



Những lời này đã rất không khách khí, nhưng rất có đạo lý, thời lập Tống đến nay, luôn luôn hà khắc đối với tôn thất, can thiệp chính sự, lại càng là kiêng kị bên trong kiêng kị, nhất là thời Huy Tông.



Triệu Trụ cười lạnh nói: “ Thiên hạ là Triệu gia, họ khác có thể nói, hẳn là họ Triệu không thể nói?”
Thẩm Ngạo lạnh nhạt nói: “ Sự tình bên ngoài, do ta chống đỡ, ngươi không nên hỏi, chuyên tâm làm giáo úy là được, còn có Tư Mã tư bên kia, cũng không thể thư giãn.”



Hàn Thế Trung không nói gì nữa, hành lễ, cáo từ đi ra ngoài.



Thẩm Ngạo phân phó không sai biệt lắm, gọi một tiến sĩ tới, nói: “ Cái này đưa đến phủ Tam hoàng tử, nói cho hắn biết, mấy ngày nữa mời hắn đến phủ uống rượu, về phần những thứ khác, hắn nhìn sẽ hiểu.”



Tiến sĩ cầm đi, Thẩm Ngạo lúc này mới cưỡi ngựa về nhà, thay đổi triều phục, trực tiếp vào cung yết kiến, cưỡi ngựa vào Chính Đức môn, sớm có nội thị thông báo Dương Tiễn, Dương Tiễn thở hồng hộc mà tới nghênh đón hắn, Thẩm Ngạo xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho một người nội thị, theo Dương Tiễn, vừa đi vừa nói chuyện.



Dương Tiễn nói: “ Thẩm Ngạo, sự tình Binh bộ, nô gia đã nghe nói.”



Thẩm Ngạo ngạc nhiên, không thể tưởng được tin tức truyền nhanh như vậy, lập tức tưởng tượng, Ngũ hoàng tử kia nói rõ là muốn đánh võ đài cùng mình, không thiếu được việc muốn nói khoác một tý, các nơi nhận được tin tức cũng là chuyện tất nhiên, lập tức ung dung cười một tiếng: “ Nhạc phụ, ta và ngươi nói thẳng đi, đến tình trạng này, ta cũng nên làm ra lựa chọn.”



Dương Tiễn liếc nhìn hắn, cười ha ha nói: “ Tam hoàng tử rất được bệ hạ sủng hạnh, thật sự muốn tranh giành, cũng không đến mức rơi xuống hạ phong, Thẩm Ngạo, về phần Ngũ hoàng tử điện hạ kia, ngươi cũng không cần sợ hắn.”



Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng: “ Ta sợ hắn? Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn một mực quấy đến mức hắn không được sống yên ổn mới thôi, ngươi chờ xem kịch vui đi.”



Dương Tiễn bĩu môi, cũng không có chuyện này ở trong lòng, tuy hoàng tử cao quý, nhưng cao quý tới đâu, chính chủ thiên hạ này cũng chỉ có một, hoàng thượng nhiều hoàng tử như vậy, nói khó nghe một ít, tình cảm phụ tử có bao nhiêu, rất khó nói, Thẩm Ngạo là sủng thần, lại là Phò mã, căn bản không cần để ý đến một hoàng tử.