Kiều Thê Như Vân

Chương 5 : Rất rối rắm

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


"Cái bức họa này?" Chu Hằng hoài nghi nhìn Thẩm Ngạo, ánh mắt lại chuyển sang bức hoạ mở ra trên bàn.



"Có thể, nhất định có thể, quận chúa kia thấy tranh này, nhất định không có tâm tư uống trà, cơm không muốn ăn, nhất định xấu hổ, mặc cảm không chịu nổi." Thẩm Ngạo trả lời hắn chắc chắc ngắn gọn.



Tin tưởng rất trọng yếu, Thẩm Ngạo biểu hiện ra tin tưởng, mới có thể để cho Chu Hằng, người hoàn toàn không hiểu vẽ tranh này tin tưởng tài năng của hắn.



"Quận chúa tặng vẽ cho ta, bên trong có bốn hiền giả ba đồng tử, vì cái gì ngươi vẽ ở phía trong có đến bảy cái hiền giả năm đồng tử?" Bộ dạng Chu Hằng rất không nắm chắc.



Thẩm Ngạo nói: "Ta vẽ chính là ý cảnh, không phải vẽ đơn thuần, nếu không thì là tâm thường giống như quận chúa rồi? Muốn bỗng nhiên nổi tiếng, phải để người sợ hãi, phải trả lại một bức Thất hiền đồ như cũ đi ra, lại để cho quận chúa nhìn một cái, nàng là mắt chó nhìn người thấp, là nhìn người trong khe cửa."



Chu Hằng nở nụ cười: "Đúng, phải cho nàng một bài học. Chỉ là... con mắt Quận chúa cực kỳ xinh đẹp, ngươi không thể dùng mắt chó hình dung nàng."



Thẩm Ngạo mắt trắng không còn chút máu: "Tốt rồi, vẽ đã tốt rồi, sự tình thư đồng thế nào?"



Chu Hằng xoa xoa tay, cười rất gian trá: "Có một chút điểm phiền toái, ta kể cùng mẹ ta rồi, mẹ ta nói đúng là chủ sự nội phủ = muốn đề cử cháu hắn. Nghe nói là tú tài, bởi vì trong nhà có ý định làm thư đồng một thời gian ngắn để thu ít bạc phụ cấp gia đình, thuận tiện chờ đợi năm sau thi khoa cử. Mẹ ta rất hài lòng đối với hắn, cho nên, cho nên..."



"Ngươi không coi trọng chữ tín!" Thẩm Ngạo muốn hộc máu, hắn đã nộp tiền mua, đối phương lại nói không có hàng, quả thực là quá tức giận. Cái hành vi ác liệt vô liêm sỉ này đã đâm tâm tính trẻ con của Thẩm Ngạo một vết thật sâu.



Chu Hằng vội vàng nói: "Đừng gấp, đừng nóng vội, chuyện này ván đã đóng thuyền, nhưng bổn công tử cố gắng tranh thủ, mẹ ta rốt cục đáp ứng tại thời điểm ngày hội Trung thu cho các ngươi cùng đi gặp nàng, tỷ thí một chút, lại quyết định chọn lựa người."



Thẩm Ngạo bất mãn nói: "Đã nói ta làm thư đồng, như thế nào còn muốn thi viết? Không được, ta không đồng ý!"



Một bên, Xuân nhi, Tam nhi đã có chút ít mất tự nhiên rồi, không thể tưởng được Thẩm Ngạo dùng như vậy ngữ khí như vậy nói chuyện cùng thiếu gia, đều lo lắng vì Thẩm Ngạo.



Chu Hằng cũng hiểu được có chút thể diện không thể không cúi đầu, kéo kéo vạt áo Thẩm Ngạo: "Ra đây nói chuyện."



Hai người đứng tại góc tường, Chu Hằng mới nói: "Ta có lòng tin đối với ngươi, một tú tài có là cái gì."
Xuân nhi nói: "Triệu chủ sự là người tốt, trung thành và tận tâm đối với phu nhân, đối với chúng ta những hạ nhân này cũng rất tốt. Hắn cũng ưa thích lễ phật, cho nên phu nhân cũng thường xuyên tìm hắn nói chuyện."



Thẩm Ngạo ý thức được, đối thủ của mình không tầm thường, khó trách Chu Hằng kia nói chuyện trước mặt phu nhân cũng không dùng được. Triệu chủ sự này nhất định là người phi thường âm hiểm khéo đưa đẩy, cuộc tỷ thí này, hắn nhất định sẽ mượn quan hệ đi gần với phu nhân để giúp đỡ cháu hắn.



"Chỉ là khá tốt, gã sai vặt ta cũng là có át chủ bài, có Xuân nhi làm nội ứng, ha ha..." Thẩm Ngạo cười đắc ý cười, nói: "Xuân nhi, nếu như mấy ngày nay phu nhân nhắc tới ta, ngươi phải nhớ kỹ..."



Xuân nhi nói: "Tự nhiên là nói ngọt vì Trầm đại ca."



Thẩm Ngạo lắc đầu: "Không, không nói lời hữu ích về ta, phải nói bậy về ta."



"Nói bậy?" Xuân nhi mắt to hiện lên một tia nghi hoặc.



Thẩm Ngạo bắt tay vào làm, dùng giọng điệu Xuân nhi nói: "Phu nhân, Thẩm Ngạo này... Ta nghe Triệu chủ sự nói, người này miệng gian, hết ăn lại nằm, nhận biết vài cái chữ to liền khoe khoang, bốn phía ngày thường làm việc luôn kéo dài thời gian... Mọi việc trong nhà cũng có thể nói ra ngoài."



Xuân nhi túng quẫn nói: "Ta... Ta không biết gạt người, Trầm đại ca rõ ràng rất tốt, nào có hư hỏng như vậy."



Thẩm Ngạo nói lời thấm thía hủy người không biết mỏi mệt: "Đây không phải gạt người, đây là nói dối thiện ý. Được rồi, Xuân nhi, ngươi yên tâm, cứ nói như vậy đi."



Xuân nhi do dự thật lâu mới ừ một tiếng, mắt thấy sắc trời đã tối, nói lời cáo biệt: "Ta trở lại nội phủ, Trầm đại ca, có phải lần sau ta còn có thể nhìn thấy ngươi hay không?"



Thẩm Ngạo nói: "Trung thu có thể gặp lại sau." Nói xong cẩn thận từng li từng tí nâng gò má Xuân nhi lên: "Lúc đó trang điểm xinh đẹp một ít, tốt nhất có thể làm cho hai mắt gã sai vặt ta tỏa sáng, ha ha."



Trên mặt Xuân nhi hiện lên vẻ ửng đỏ, rất không có ý tứ mở tay Thẩm Ngạo ra: "Trầm đại ca lại không đứng đắn."



"Ừm? Gã sai vặt ta rất không đứng đắn sao? Lần sau để cho nàng kiến thức xem cái gì mới chính là không nghiêm túc không đứng đắn." Thẩm Ngạo nâng cằm lên, trong nội tâm cười trộm, đưa mắt nhìn Xuân nhi rời đi.