Kiều Thê Như Vân

Chương 498 : Giết không tha

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Người ngoài đều tản đi, Thôi Giản gọi Thôi Viêm đến bên cạnh, đánh giá thằng cháu này, chậm rãi nói:”Ngươi đi ghi một phong thư cho phụ thân ngươi, chuyện đã trải qua, đều nói cùng hắn.



Lập tức thở dài, nói:”Đều nói Thẩm Ngạo kia là kẻ dối trá, không thể tưởng được, quả nhiên là người thuộc dạng cá chạch, cũng thế, tha hắn một lần trước, chỉ cần hắn chịu ngoan ngoãn trở lại kinh, cũng không so đo với hắn.



Thôi Viêm cười cười, nói:”Thời điểm ở kinh thành, còn thường xuyên nghe người ta nói hắn lợi hại đến cỡ nào, đến Tuyền Châu này, lại chạy trối chết, haahaahah.



Thúc cháu nói một hồi, đều tự tản đi.



Bầu trời mưa phùn bay bay, đại doanh thủy trại Hứng Hóa gần Trữ Hải trấn, bốn phía Trữ Hải này đều có doanh trại quân đội tọa lạc, cách đó không xa, càng có bến tàu, cầu tàu, từng lúc đều có thủy sư chiến thuyền xuất nhập, chỉ là, hôm nay trời mưa, không có chiến thuyền đi ra.



Hứng Hóa quân một trong số không nhiều thuỷ quân trên biển của Đại Tống, ngoại trừ một Ba Hải thuỷ quân, chỉ còn lại có Hứng Hóa quân, Hứng Hóa quân biên chế tám ngàn người, chỉ là, các tướng lĩnh cũng lĩnh tiền khống, bởi vậy nhân số chính thức chưa hẳn nhiều như vậy, hơn nữa phần lớn chiến thuyền đều là lâu năm thiếu tu sửa, các chỉ huy cũng không tâm bận tâm cái này, bởi vậy càng bị tàn phá, ngẫu nhiên tiêu diệt một chút hải tặc rải rác, còn không sai biệt lắm, thật sự kéo ra ngoài đánh với hải tặc xịn, sẽ chính thức tổn thương gân cốt.



Bên trong thủy trại đều là đám người lười biếng, cơn mưa trút xuống như vô cùng vô tận, ngẫu nhiên có binh lính đi ra trạm canh gác, chỉ ôm lấy đao thương trong tay, ngáp dài.



Về phần trong đại doanh, thì càng tản mạn hơn rồi, khắp nơi đều là uống rượu bài bạc, dù sao quan trên cũng không quản, càng không rảnh để ý tới, ví dụ như chỉ huy đại nhân kia, sáng sớm liền từ Trữ Hải trấn, gọi mấy doanh kỹ tới, mua vui bên trong lều lớn, cái tà âm kia, nghe mà làm cho tâm người ngứa ngáy.



Chỉ huy đại nhân đã như vậy, người phía dưới cũng càng vui vẻ hơn, mặc kệ mọi việc mới tốt, dù sao cũng không cần thao luyện, mọi người tự mình tìm chút ít việc vui.



Những thuỷ quân này cũng bất chấp tất cả, đều là tụ tập thành đàn ở phía trong phòng đánh bạc, cũng có phát sinh việc đánh nhau, liền đi ra ngoài, đánh ngươi chết ta sống trong đất lầy lội, những người khác đuổi theo, đến cổ vũ, vỗ tay bảo hay, phi thường náo nhiệt.



Đãi ngộ thuỷ quân tuy nói kém với cấm quân, nhưng so với sương quân thì vẫn tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa, ngày thường còn có chất béo, nếu làm quan không thể khấu trừ quân lương, có khi còn có thể phát tiền rải rác xuống, cho nên thời gian trôi qua mọi người coi như không tệ, không đến mức quẫn bách.



Dù sao thuỷ quân cũng có chất béo dày, không giống sương quân, không có gì để kiếm ăn, thuỷ quân lại bất đồng, đi ra ngoài một vòng, có trời mới biết có thể kiếm được bao nhiêu hải thương hiếu kính, ngẫu nhiên đi ra ngoài, bốn bề vắng lặng, chứng kiến thuyền biển lạc đàn, chính là thoáng chém giết một tý, cũng không có ai quản, đến chỉ huy, thì càng phải như vậy, nếu không thể từ nơi này kiếm tiền, mấy hải thương Tuyền Châu, hàng năm còn phải đưa một số bạc đến, so với triều đình còn đúng giờ hơn, mỗi tháng ba nghìn quan, một văn không ít.



Mọi người có tiền, đánh bạc này thịnh hành rất nhanh, bầu không khí bài bạc của Phúc Kiến lộ bên này rất mạnh, cho nên bên kia vừa đánh nhau xong, mọi người vỗ vỗ bờ mông, đều tự trở lại phòng đánh bạc, cả hai người đánh nhau kia, vừa rồi còn mặt đỏ tới mang tai, sau một khắc, cũng đều tức giận mà tham dự vào ván bài.



Đại Lý là một Đô đầu, Đô đầu này tai to mặt lớn, luôn cười tủm tỉm, so gian thương với kia, cười càng gian hơn, đong đưa xúc xắc trong tay, miệng vẫn còn kêu to:”Người mua rời tay, Trần Nhị, nhanh đặt cược, do dự cái gì, tất cả mọi người chờ ngươi đó!



Mọi người cũng đều mắng Trần Nhị kia, Trần Nhị đặt tiền xuống, nắp xúc xắc còn chưa mở ra, bên kia đã có người vội vàng chạy vào, nói với Đô đầu:”Đại nhân... có... có người...



……………………..




Phía sau, giáo úy đã không kềm nén được, chữ bắt phát ra, thói quen phục tùng bên trong đầu, làm bọn hắn lập tức rút nho đao bên hông ra, rầm rầm, dũng mãnh tiến ra từ sau lưng Thẩm Ngạo, chỉ giây lát, liền có bảy tám chuôi đao chỉ hướng Hoàng Quan Dụ.



Trầm mặc...



Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, Hoàng Quan Dụ còn không có kịp phản ứng, triệt để bị hồ đồ, tâm phúc phía sau hắn lúc này mới kịp phản ứng, cũng ào ào rút đao, chỉ nghe Thẩm Ngạo thản nhiên nói:”Động đao binh, đúng là mưu phản, giết!



Đáng thương, những tâm phúc kia vẫn còn do dự, đao vừa rút ra một nửa, lộ ra nửa thanh, liền có nhiều đội giáo úy xung phong liều chết xông vào, vung đao chém giết, trong lúc nhất thời, mưa máu đầy trời, mười mấy người thân thể phân biệt, còn lại đều bị vây vào giữa, sợ hãi cầm đao tự bảo vệ mình, nhưng không chịu nổi giáo úy nhiều người, lại hiệu lệnh như một.



Giáo đầu bên kia quát to một tiếng miệng lệnh, lập tức có nhiều đội giáo úy đi đến, xung phong liều chết, chém ra một mảnh đường máu dài hẹp, mấy tâm phúc Hoàng Quan Dụ bị giết đến phát sợ, vội vàng bỏ đao, kêu to gào rú:”Ta đầu hàng... đầu hàng... Khâm sai đại nhân tha mạng!



Giáo úy hơi do dự, Thẩm Ngạo ở bên kia nói:”Ta nói rồi, động việc binh đao, giết không tha.



Theo từng đợt kêu thảm, mấy người còn lại cũng đều đền tội.



Đám thuỷ quân sợ tới mức không dám thở mạnh, đến mức này, còn có ai dám nhúc nhích đây, nguyên một đám vùi thấp đầu, coi như không thấy gì.



Một người giáo úy một cước đá ngã Hoàng Quan Dụ, Hoàng Quan Dụ biết đại thế chính mình đã mất, tưởng rằng khâm sai này còn kiêng kị mình, thì ra từ lúc vừa mới bắt đầu, chính mình trong mắt hắn chỉ là con chó chết mà thôi.



Cũng không biết là trong lòng sợ hãi, hay là uể oải, ngoài miệng kêu to:”Họ Thẩm...ta là mệnh quan triều đình, muốn giết, cũng phải có thánh chỉ...



Thẩm Ngạo cười lạnh, nói với hắn:”Vừa rồi bổn quan nói như thế nào? Thời gian nửa nén hương, kéo dài thời hạn không đến, giết không tha! Hiện tại, cho ngươi thêm một tội trạng, ngươi giựt giây bộ hạ mưu phản, dám động đao binh ở trước mặt khâm sai, cũng chỉ có thể dùng tội mưu phản để xử.”



Hắn đi về hướng Hoàng Quan Dụ, quan sát mưa phùn liên tục đập trên mặt hắn, áo tím trên người đã ướt đẫm, Thẩm Ngạo mỉm cười, nói:”Bổn quan còn muốn nói cho ngươi, mưu phản là sẽ giết cả nhà, trong nhà người có cha mẹ, có ba con trai, đều ở Chương Châu Long Khê, đúng hay không?”



Hắn đứng đó, dáng tươi cười lãnh khốc vô tình, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào Hoàng Quan Dụ quan, tiếp tục hỏi:”Đúng hay không?



Hoàng Quan Dụ quan lúc này đã thật sự sợ hãi, ngồi trên mặt đất, phịch một cái, thoáng một tý đã quỳ gối dập đầu dưới chân Thẩm Ngạo, nói:”Khâm sai đại nhân...



Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng:”Hiện tại mới sợ? Đáng tiếc, đã muộn, người tới! Bắt toàn bộ khâm phạm, tiễn vị chỉ huy này lên đường...