Kiều Thê Như Vân

Chương 503 : Xuất hành

Ngày đăng: 10:04 18/04/20


Dương Tiễn nghĩ nghĩ, nói:”Chỉ sợ Hứng Hóa quân không ép được Tuyền Châu bên kia, Thẩm Ngạo dâng tấu chương, không phải đã nói rồi sao, cao thấp Tuyền Châu đều là bền chắc như thép, sương quân, hải tặc, hải thương là cùng một phe, thực sự muốn động thủ, chỉ sợ Thẩm Ngạo sẽ ăn thua lỗ.



Triệu Cát nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:”Hắn sẽ không lỗ lả gì đâu, Trẫm tin hắn.



Trong lòng Dương Tiễn nghĩ, thì ra bệ hạ tín nhiệm cũng không phải là chuyện gì tốt, ngẩng đầu nhìn Triệu Cát đi xa, liền bước nhanh đuổi theo.



Trong Giảng Võ điện, mọi người hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người trầm mặc, chỉ có ngẫu nhiên vài tiếng ho khan truyền ra, rất là xấu hổ.



Thôi Chí quỳ gối dưới điện, vẫn còn chưa đứng dậy, con mắt rơi trên phong thư Triệu Cát vứt xuống kia, yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, mồ hôi lạnh không khỏi mà xông ra, trong thư tín này là cái gì? Tại sao hoàng thượng đột nhiên phát lôi đình?



Có ý nghĩ, Thôi Chí liền đứng lên, nhặt thư, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức trắng bệch, bất chấp đại thần nghị luận ào ào bên cạnh, trong miệng mắng một câu:”Vô liêm sỉ.



Thư là huynh trưởng của hắn viết chữ giản thể, người nhận thơ là chỉ huy Hứng Hóa quân, nội dung bên trong tự nhiên là bảo chỉ huy Hứng Hóa quân canh phòng nghiêm ngặt Thẩm Ngạo, cũng may, không đề cập đến sự tình hải tặc, nếu không tất cả đều sẽ bại lộ, thật sự là muôn lần đáng chết.



Chỉ là, Thẩm Ngạo là khâm sai, một người hải thương, có lẽ là thân thích của Thôi Chí, ghi một phong thư, bảo võ quan triều đình kháng cự khâm sai, đây cũng là một sự kiện làm người nghe kinh sợ, thảo luận ra, khẳng định là đủ mất đầu rồi.



Thôi Chí đờ đẫn mà thu thư tín lại, lại nghĩ, cái thư tín nàyrơi vào trong tay bệ hạ, khẳng định là đã bị Thẩm Ngạo cầm đi trước, nói như vậy, hiện tại, Thẩm Ngạo đã khống chế được Hứng Hóa quân rồi.



Thì ra, tưởng rằng nghị triều lần này là muốn kéo Thẩm Ngạo xuống ngựa, ai ngờ đúng là tin tức xấu liên tiếp đưa đến, lúc này, Thôi Chí cũng đã tỉnh, nhìn thoáng qua đại thần trong điện, lập tức khôi phục thần sắc bình thường, chỉ mang cái mặt buồn bực, bãi triều đi ra ngoài.



Lúc này, muốn đả đảo Thẩm Ngạo, là chuyện không thể, hoàng thượng bên kia chắc chắn sẽ không triệu hắn trở về, ngược lại, Thôi Chí hắn không thiếu được việc phải dâng tấu chương lên thỉnh tội một tý, về phần sự tình Phúc Kiến đường, còn phải nghị luận lần nữa.



Nghị sự triều đình qua đi, rất ít quan viên về phủ, cỗ kiệu kia liên tiếp đi về một hướng, đều dừng lại ở trước cửa Thôi phủ, không cần thông báo, chỉ gật đầu cùng người gác cổng bên kia, trực tiếp thẳng đi vào, mọi người quen việc dễ làm, thật giống như sớm có ước định, đều tụ tập ở một chỗ đại đường.



Mấy chục người, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc bưng nước trà nhíu lông mày, hoặc nhìn qua lá cây quế ngoài cửa sổ, ngẩn cả người.



Đợi Thôi Chí tiến đến, mọi người mới ào ào hướng hắn ôm cái quyền, không nói thêm cái gì.
Đến đầu tháng ba, lúc này mặt biển dần dần có chút bất an, thủy triều dần dần phóng đại, Chu Lâm tới thương nghị cùng Thẩm Ngạo, cho rằng lúc này là thời cơ tốt để thuỷ quân xuất chinh về hướng Tuyền Châu.



Thẩm Ngạo kiềm chế lâu như vậy, đã ghét cay ghét đắng đối với hải thương Tuyền Châu, tuyên bố toàn quân tập kết.



Dưới đài, đội ngũ thuỷ quân vô cùng chỉnh tề, kiên nhẫn chờ đợi Thẩm khâm phát biểu, Thẩm Ngạo đứng ở trên đài, quét mắt liếc nhìn phía người dưới, sau đó mới chậm rãi nói:”Bản khâm sai nói như thế nào, nuôi quân ngàn ngày, dụng binh một giờ, các ngươi thiếu bản khâm sai nhiều khoản nợ như vậy...”, phía dướinguyên một đám thuỷ quân hổ thẹn mà gục đầu xuống, khâm sai đại nhân mở miệng, vĩnh viễn chỉ là cái đề tài này.



Thẩm Ngạo tiếp tục nói:”Cũng đến thời điểm rồi, bản khâm sai đã nói qua, dùng ơn báo oán, dùng đức trả ơn, kể từ hôm nay, chúng ta lên thuyền, đi đến Tuyền Châu! Các ngươi có dám hay không?



Tin tức Tuyền Châu bên kia, thuỷ quân bên này cũng có biết một ít, liền ào ào nói:”Có gì không dám?



Thẩm Ngạo gật gật đầu, cười nói:”Truyền lệnh, tất cả mọi người lên thuyền.



Lời thừa cũng không cần nói nữa, sĩ khí cũng không phải chỉ bằng vào mấy câu có thể bốc lên, trong lúc mấu chốt này, Thẩm khâm sai cảm giác, có lẽ là mình ít nói chuyện thì tốt hơn.



Hứng Hóa thuỷ quân sở hữu hơn hai trăm chiếc lớn nhỏ, chiến thuyền kỳ hạm có tên Long Hào, là một con thuyền lớn gấp 5 lần phúc thuyền, cao thấp phân ra ba tầng, trang trí có chút xa hoa, cái này vốn là chỗ để chỉ huy kia ngồi, hôm nay lại thành chuyện tốt cho Thẩm Ngạo.



Từ lúc làm ra kế hoạch ra biển trước kia, Thẩm Ngạo đã gọi Chu Lâm quan sát hướng gió, thời tiết này, là thời cơ tốt để hạm đội đi về hướng Tuyền Châu đi, tiếp tế, nước ngọt cũng đều chất đầy khoang đáy, ra lệnh một tiếng, đám thuỷ quân đều tự lên thuyền, dương cánh buồm lên, kéo neo, tất cả đều ngay ngắn rõ ràng.



Đợi đến sáng sớm, ánh rạng đông lộ ra từ trên mặt biển, hơn hai trăm chiếc tàu chiến lớn nhỏ nối đuôi nhau, đi ra khỏi thủy trại, thanh thế to lớn, cánh buồm như hợp thành một đường cùng đường chân trời.



Chu Lâm bên kia đã gọi người phất cờ hiệu, nhóm thành trận hình hành quân, đằng trước là thuyền trạm canh gác mở đường, trung ương là kỳ hạm, phía sau là thuyền lớn nhỏ liên miên không dứt, hiện lên hình dạng con rắn chuyển động, thuận gió, hướng Tuyền Châu mà đi.



Thẩm Ngạo ngồi ở trong khoang thuyền kỳ hạm, gọi đám Chu Lâm, giáo đầu, đô đầu bọn họ vào, cẩn thận xuất ra một bức địa đồ Tuyền Châu cảng, bản đồ này có lẽ là do một đội giáo úy, che dấu tai mắt người, đi đến Tuyền Châu vẽ ra, về sau, bọn hắn đi ra khỏi Tuyền Châu, sau khi trở về đơn vị, địa đồ cả Tuyền Châu và các nơi hải cảng tự nhiên rơi vào trong tay Thẩm Ngạo.



Chỉnh ngọn đèn một chút, để cho buồng nhỏ trên tàu sáng sủa hơn một ít, Thẩm Ngạo nói:”Trước mắt, địch nhân của chúng ta chính là hải thương, thuỷ quân đi qua, hải thương nhất định sẽ không dám đối địch chính diện cùng chúng ta, nhưng thực sự khó bảo toàn, bọn hắn không biết thay trang phục hải tặc, đánh lén chúng ta, thuyền bọn hắn nhiều, người nhiều, thật sự để cho bọn họ tụ họp lại, quyết chiến trong nước cùng chúng ta, thắng bại thật đúng là không thể biết, các ngươi thấy thế nào?